Khi Quân Vi Hoàng – Chương 24 Tha hương dị quốc – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 24 Tha hương dị quốc

Sau này muốn ăn cũng không có nữa rồi.

Những lời này khiến Đào Hoa không khỏi chua xót. Nhìn Lục Thiên Hành trước mặt cúi đầu, khúm núm như đang chờ đợi nàng trách phạt, nàng càng không có tâm trạng cảm thụ vị ngọt ngào của bánh sữa.

Thảo nguyên Đại Diễn, suốt ngầm, gió lớn từng cái hiện lên trước mắt nàng. Mùa đông, mọi người mặc áo lông ngồi bên chậu than, cọng lông mềm mại trên áo hoàng huynh cọ vào mặt nàng, những thứ ấm áp như vậy nàng không thể tìm kiếm ở hoàng cung này.

“Công chúa chớ thương tâm, mấy ngày nữa Đại Diễn Thành sụp đổ, phụ hoàng và hoàng huynh người sẽ tới kinh thành.”

Lục Thiên Hành lấy ra một khối ngọc màu nâu bọc trong vải gấm, dâng lên trước mặt nàng, “Người có muốn gặp hay không có thể suy nghĩ.”

“Đúng vậy, thị vệ của ta là gian tế, ta cũng không thể chối bỏ tội trạng. Phụ hoàng và hoàng huynh hiện tại chắc chắn hận không thể giết ta.” Đào Hoa nhận bọc gấm, trên đó dính máu tươi và mồ hôi của nam nhân, nàng ném lại cho hắn, nâng tay áo lau nước mắt trên mặt.

Khó trách đời trước, phụ hoàng và hoàng huynh tin rằng nàng là kẻ bội bạc, nghiêm khắc chế nhạo nàng.

Chỉ trách nàng không tự nhận ra.

Đại Diễn diệt vong, mặc dù là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng chuyện phát sinh trước mắt, Đào Hoa chỉ cảm thấy áy náy vô cùng. Trong nhất thời, nàng nhìn Lục Thiên Hành, càng cảm thấy tức giận.

“Lui ra ngoài. Ta muốn yên lặng suy nghĩ.”

“Xin công chúa đừng khổ sở trong lòng, hãy vì bản thân, vì đại cục.”

Ngữ khí của hắn run sợ, ẩn chứa sự trung thành tuyệt đối, làm Đào Hoa cả kinh.

“Về sau, Lục Thiên Hành sẽ là thị vệ của công chúa.” Lục Thiên Hành đứng dậy hành lễ, nói rõ ràng, “Chỉ cần Lục Thiên Hành còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để công chúa chịu một bất kỳ tổn thương nào.”

“Hiện giờ ta rất tốt.”

Đào Hoa thở dài.

Khi Lục Thiên Hành chỉ mới mười tuổi đã dám xâm nhập địch quốc, mười năm nằm gai nếm mật thăm dò. Mặc kệ trước kia hắn thế nào, Đào Hoa tin tưởng, về sau hắn sẽ trung thành bảo vệ nàng.

Nhưng Tần Nghiêu Huyền muốn hành hạ nàng, hắn có thể cứu nàng sao?

Hành thích vua là chuyện của loạn thần tặc tử, Lục Thiên Hành làm sao có thể làm ra được. Còn không bằng nàng tự lực dỗ dành Tần Nghiêu Huyền, còn có thể có chút tự do.

Lục Thiên Hành tự biết hắn ở trước mặt chỉ khiến Đào Hoa thêm thương tâm, nên im lặng rời khỏi đại sảnh, vừa khép cửa lại, ánh mắt của hắn đã thay đổi.

“Hoàng thượng.”

Đi qua hành lang gấp khúc, Lục Thiên Hành quỳ gối trước mặt Tần Nghiêu Huyền, cúi đầu nói: “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, cho thần có thể gặp công chúa.”

“Tiểu nữ bán mình làm nô tỳ, không bán da thịt!”

Đào Hoa bưng nước trà tò mò đi tới, thấy một người ăn mặc kỳ quái, quần lụa màu tím mỏng manh, đầu còn mấy cọng cỏ, nữ hài giải thích, “Quê quán chiến loạn tiểu nữ mới trốn tới đây, tha hương dị quốc lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thể bán mình làm nô thôi.”

Bên người nàng còn một manh chiếu, trong ngực là một bộ quần áo rách nát, một cái chén bể làm cho người khác thương tâm.

Người qua đường ném bánh bao mốc vào bát nữ hài, vui đùa lôi kéo nàng ta, nhất thời Đào Hoa thấy đau lòng vô cùng.

“Buông nàng ra! Ta mua nàng!”

Bưng nước trà cho nữ hài, Đào Hoa chân thành nói, “Đúng lúc ta thiếu người hầu hạ, ngươi đi cùng ta! Ta cho ngươi ăn bánh bao trắng!”

“Ai, cô nương biết cái gì a, nên đứng xem náo nhiệt thì tốt hơn! Da thịt mềm mại còn không ở nhà chờ nam nhân về yêu thương, ra ngoài khoe khoang làm gì!”

Nam tử đang lôi kéo nữ hài xì một tiếng khinh miệt, nghiễm nhiên là ác bá không ai dám quản.

Đột nhiên, hắn im bặt, khí chất cao ngạo của người trước mặt làm hắn sợ xanh mặt.

Mũi kiếm chống ở cổ hắn, khẽ động một cái, máu tươi rơi xuống đất.

“Xin lỗi nàng.” Lục Thiên Hành đạm bạc nói, “Xin lỗi.”

“Ban ngày ban mặt ngươi dám động vào ta! Biết ta là ai không? Ta đang nói chuyện với cô nương nhỏ bé này, hay ngươi với tiểu cô nương này cũng có ý, muốn tranh với ta?”

Đào Hoa nghe những lời dơ bẩn của hắn, chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng sợ xanh mặt đưa nữ hài rời khỏi.

“Thiên Hành, ta mang nàng rời đi trước.”

“Vâng.”

Lục Thiên Hành nhìn Đào Hoa mang nữ hài đi xa, nói qua loa vài câu, uống ngụm trà, dưới tay động một chút, thu kiếm rời đi.

“Thỏi bạc này cho ngươi.”

Nam tử không so đo vài giọt máu, sợ hãi, vội vàng rời đi.

“Xong rồi?”

“Vâng.” Lục Thiên Hành tới chỗ Đào Hoa, thản nhiên nói, “Cho hắn chút bạc bán mạng.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.