Khi Quân Vi Hoàng – Chương 21 Nói sự thật – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 21 Nói sự thật

“Nàng nói cái gì?”

Tần Nghiêu Huyền ôm chặt Đào Hoa, nhưng nàng lại lấy hết sức lực chạy trốn. Quyền cước đấm đá, thậm chí là móng tay, hàm răng công kích hắn để chạy trốn. Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành fanpage.

Nàng cắn cánh tay hắn, cách y phục lưu lại một vết son môi, Tần Nghiêu Huyền bị đau mà buông tay, Đào Hoa lăn xuống đất, chống đỡ thân thể chạy đi nơi khác.

“Người đừng tới đây, người đừng tới gần thiếp…”

Bởi vì đau đớn mà giọng nói thê lương của nàng cùng với gào thét không khác mấy: “Thiếp không nên cùng người làm!”

Tần Nghiêu Huyền giận tái mặt, kìm chế tức giận, ôm lấy nàng, ôn nhu dỗ dành: “Hoa nhi nghe lời, chúng ta lên giường nói, được không?” Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành fanpage.

“Thiếp không muốn! Thiếp không muốn cùng người làm!”

Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc hắn muốn nhìn bộ dạng đau đớn của nàng, hay thật sự dùng dương khí áp chế độc tính, Đào Hoa cũng không muốn nợ ân tình của hắn, nàng còn sợ độc trong người ăn mòn thân thể hắn. Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành fanpage.

Bị người ngược đãi mình cứu, chuyện này thật sự quá kỳ lạ!

“Tóm lại thiếp không muốn người, người tránh xa thiếp một chút… Càng xa càng tốt!

“Giang Đào Hoa!”

Mạnh mẽ ôm nàng từ dưới đất lên, tròng mắt Tần Nghiêu Huyền chứa đầy tức giận, mím chặt môi nói lời cay nghiệt, “Trẫm còn tưởng nàng thay đổi tính tình, nhưng nàng vẫn muốn chạy trốn? Nàng cho rằng nàng thoát được sao?”

Đào Hoa giãy giụa, lại muốn cắn, nàng bị Tần Nghiêu Huyền nắm cổ.

“Chớ ép trẫm động thủ. Ngoan ngoãn theo trẫm lên giường.”

“Không… không muốn… Người đánh thiếp, quất thiếp, thiếp cũng không theo người đi!”

Đào Hoa kêu la tới mức cổ họng nếm được vị tanh của máu, sau cổ một cơn đau nhói, trước mắt nàng nhập nhòe. Cảm giác đau nhức dồn xuống, nàng hôn mê bất tỉnh. Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành fanpage.

“Hoàng thượng!”

Thị vệ ngoài cửa thấy trong phòng yên tĩnh trở lạu, mới nơm nớp lo sợ vào phòng. Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành fanpage.

“Không muốn, thiếp không muốn…”

“Cậy mạnh miệng.”

Đối với việc nàng thì thào tự nói, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, Tần Nghiêu Huyền trượt tay xuống lưng nàng, lướt qua da thịt bị tơ lụa siết chặt, cuối cùng dừng ở hoa cốc của nàng.

Thần sắc của hắn lập tức lạnh lẽo.

Hai ngón tay đẩy hoa huy*t ướt đẫm, rút ngọc thể ra, Đào Hoa vừa vui thích, vừa thống khổ rên rỉ, lập tức hét lên: “Ô ô, đừng… đừng…”

“Không muốn trẫm, lại muốn ngọc thể?”

Cầm ngọc thể dính đầy xuân thủy, Tần Nghiêu Huyền đặt đầu ngọc thể trước hoa huy*t nàng, nghiến răng hỏi: “Nàng đến cùng đang nghĩ cái gì?”

“Thiếp không nên cùng người làm.”

Đào Hoa bị đau đớn trong hoa huy*t giày vò đến mức suýt nổi điên, nhưng vẫn cố gắng kiên trì giữ lại chút lí trí cuối cùng: “Không cùng người làm, không cùng người làm… Chỉ cần không cùng người làm đều tốt… Thiếp cũng có biện pháp vượt qua đấy…”

“A!”

Nàng thét một tiếng thống khổ chói tai, ngọc thể bị cắm sâu vào trong cơ thể, Tần Nghiêu Huyền dùng lực đẩy ngọc thể vào trong thân thể nàng: “Như thế này cũng tốt?”

“Ô ô… A… Như vậy tốt rồi… Chỉ cần không phải người là được!”

“Thật sao? Nàng cho rằng nàng chịu đựng được?”

Tần Nghiêu Huyền ho khan vài tiếng, nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Hoa lên, lửa giận trong lòng biến hắn trở thành mãnh thú. “Không làm nàng đau, nàng sẽ không nhớ lâu.”

Hắn đứng dậy, gọi cung nữ mang ngọc thể đầy đủ kiểu dáng vào, cuối cùng thở dài một tiếng: “Mấy ngày nay, trẫm quá nhân từ với nàng rồi.”

Ngọc thể đúc bằng đồng lạnh như băng bị hắn chậm rãi đẩy vào trong thân thể, Đào Hoa thét lên.

Nàng chỉ muốn chịu đựng, không muốn mượn Tần Nghiêu Huyền áp chế độc trong người, không muốn thiếu nợ hắn cũng không muốn hại hắn, vì sao khó khăn như vậy?

Ngoài phòng yên tĩnh, nhưng trong phòng là cảnh xuân tình kiều diễm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.