Cẩm Tiên Lầu có phong cảnh rất đẹp, Đào Hoa nghiêng đầu nghe dân trong vùng kể về truyền thuyết U Qủy và kỳ văn dị truyện. Tần Nghiêu Huyền đưa đồ ăn tới miệng, nàng đều lóng ngóng ăn, lúc nuốt thì bị nghẹn, phải đấm ngực dậm chân một hồi mới nuốt trôi.
“Không được nhìn nữa.”
Tần Nghiêu Huyền lạnh mặt kéo Đào Hoa lên đùi, đưa mắt bảo tùy tùng mang dải lụa che mắt tới, vỗ lên lưng nàng một cái, “Ăn xong thì lại nhìn, nếu không ta sẽ bịt kín mắt Hoa nhi lại.”
“Đừng mà. Thiếp không nhìn.”
Nàng cắn miếng thịt viên hắn đưa tới bên miệng, rõ ràng là sơn hào hải vị nhưng nàng lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
Đào Hoa vẫn còn suy nghĩ về những lời bịp bợm của tên đạo sĩ giang hồ kia. Nói cái gì không tốt, nghịch thiên cải mệnh, hắn còn kinh hãi tới thế. Bản thân nàng yếu ớt là sẽ yểu mệnh sao? Nàng bỗng nhiên nhớ tới, từ lần phát bệnh trước, đã mấy ngày nàng không uống thứ thuốc kỳ lạ kia rồi.
“Bệ hạ, người làm sao biết được ngày sinh tháng đẻ của Hoa nhi?”
Tần Nghiêu Huyền uống trà, chậm rãi nói: “Lúc cưới nàng ta biết được đấy.”
Cưới nàng.
Đào Hoa cười khổ một tiếng. Lúc đó hắn xuất binh áp sát, từng bước đi như chỗ không người, mang quân sĩ Ngạo Quốc tiến vào hoàng cung Đại Diễn, chĩa mũi kiếm thẳng vào nàng. Nếu nàng không đi cùng hắn, hắn sẽ chém đầu phụ hoàng.
Ngay cả áo cưới nàng cũng mặc vội vàng, nàng khóc không thành tiếng, bị trói đưa vào trong xe ngựa, sau đó nàng ngất đi, lúc tỉnh lại đã ở Kim Ti Uyển rồi.
Không có trang sức rực rỡ, giấy hỉ màu đỏ, không có giờ lành tháng tốt, càng không có giao bái trời đất, chỉ có một chiếc khăn tân nương màu đỏ phủ đầu, hắn ôm nàng vào lòng, ngay sau đó nàng đã trở thành quý phi của hắn. Như vậy cũng gọi là cưới nàng?
“Thần thiếp no rồi, xin được lui trước.”
Lúc này, Lục Ninh Nhã lau khóe miệng, mỉm cười và đưa mọi người ra khỏi phòng. Dưới lầu đang bắt đầu kể một câu chuyện khác, Đào Hoa cũng muốn đứng lên, lại bị Tần Nghiêu Huyền kéo về chỗ ngồi.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng, Đào Hoa cảm thấy không ổn.
“Hoa nhi không tập trung.” Tần Nghiêu Huyền nâng cằm nàng lên, giữa lông mày có sầu tư, “Trẫm còn tưởng rằng, hôm nay mang Hoa nhi đi du ngoạn, nàng sẽ rất vui vẻ. Vậy mà bộ dạng bây giờ của nàng, còn không bằng ở trong cung, chờ ta giải quyết xong chuyện sông Trường Giang, chúng ta lập tức hồi cung.”
Đào Hoa vội vàng lắc đầu: “Đừng! Hoa nhi chẳng qua là cảm thấy buồn ngủ, mới rời thuyền không lâu thiếp còn chưa hồi phục tinh thần! Tuyệt đối không phải không vui! Hoa nhi còn muốn nghe kể chuyện mà!”
Nàng thuận thế ôm cổ Tần Nghiêu Huyền, chui vào trong ngực hắn, Đào Hoa cọ cọ vành tai hắn, ôn nhu nói: “Nghiêu Huyền, chúng ta cùng xuống dưới nghe đi? Phía dưới quá nhiều người, đi một mình, Hoa nhi sợ.”
“Lớn như vậy còn sợ.”
Mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng thì thầm, Tần Nghiêu Huyền bị bộ dạng nịnh nọt của nàng làm mềm lòng, cuối cùng xoa nhẹ đỉnh đầu nàng: “Buổi chiều trẫm còn chuyện quan trọng cần làm, nếu Hoa nhi muốn nghe, trẫm mời tiên sinh kể chuyện hay nhất đến phòng kể chuyện cho một mình nàng nghe, được không? Nếu nghe mệt thì nghỉ ngơi, nếu đói ở đây có rất nhiều danh trù nổi tiếng, có thể hầu hạ khẩu vị của Hoa nhi.”
[2] Một vị thuốc đông y.
“Không thể nào, như thế chẳng phải ta đây chính là yêu nữ mê hoặc quân vương, làm hại dân chúng sao?”
Đào Hoa càng nghĩ càng sợ, chén trà trên bàn rơi xuống đất, miệng lưỡi nàng đắng khô.
Không được, mặc kệ có phải Tần Nghiêu Huyền là muốn khống chế độc trong người nàng hay không, chỉ riêng chuyện Giản Sơ nói độc trong người nàng có khả năng làm hại hắn, nàng cũng không muốn cùng hắn làm chuyện kia nữa rồi!
“Ô…”
Uống cạn bình trà, Đào Hoa mới phát giác được cảm giác cổ quái. Chỗ châm bạc vừa chậm lại bắt đầu đau, thời gian dần qua, cảm giác đau đớn quen thuốc lan khắp xương cốt tứ chi nàng,
Quả thật như Giản Sơ nói, tối đa mấy canh giờ độc sẽ phát tác.
“Tại sao có thể như vậy?” Đào Hoa khó khăn đứng dậy, phát hiện giữa hai chân một mảng dinh dính.
Nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc. Kiếp trước mỗi lần Tần Nghiêu Huyền đến giao hoan với nàng, bởi vì độc phát tác, dù nàng không muốn nhưng thân thể lại vô cùng ướt át, liên tục cầu xin hắn tiến vào áp chế đau đớn.
“Không được, không được cùng hắn làm.”
Đào Hoa sợ mình bởi vì đau đớn làm ra chuyện hại mình hại người, nàng xé tay áo thành nhiều mảnh, dùng răng cắn chặt miếng vải rách tránh cho lát nữa nàng sẽ cắn vào lưỡi.
Đau đớn vừa tới, nước mắt Đào Hoa lập tức rơi xuống.
Đau quá! Thân thể nàng giống như bị ngàn vạn côn trùng cắn từng ngụm da thịt, hút từng ngụm cốt tủy, trước mắt nàng ánh sáng mịt mờ, thế giới dường như tất cả đều trở nên kỳ quái, thứ nàng rõ ràng nhất là đau đớn.
“Chịu đựng, chịu đựng, chỉ cần chịu đựng sẽ qua.”
Nàng đau đớn mặc niệm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
“Hoàng thượng, nương nương đang ở bên trong ngủ trưa! Người đừng làm nàng kinh sợ!”
Cơ hồ là tiếng phá cửa, Đào Hoa cảm thấy một cỗ lạnh lẽo truyền tới thân thể nàng.
Tần Nghiêu Huyền rút vải rách trong miệng nàng ra, trong mắt lộ tia máu: “Có chuyện sao không gọi người? Nàng, đây là, đang làm cái gì?”
“Người đừng chạm vào thiếp!”
Đào Hoa đạp thẳng hai chân: “Đừng chạm vào thiếp! Tránh xa thiếp một chút! Dù thiếp…. đau tới chết… cũng không muốn cùng người làm chuyện đó!”