Khi Quân Vi Hoàng – Chương 17 Không may bị ngã xuống nước – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 17 Không may bị ngã xuống nước

Thuyền đi được mấy ngày, thỉnh thoảng ngừng ở thành nhỏ gần bờ sông nghỉ ngơi, Đào Hoa vẫn bị Tần Nghiêu Huyền bịt mắt bế lên bờ.

Nàng chỉ có thể cảm nhận gió xuân lướt qua gò má, khung cảnh hoàn toàn khác với nơi thâm cung tường cao nhưng nàng lại không nhìn thấy được. Nàng thừa dịp Tần Nghiêu Huyền không chú ý định lén mở dải lụa trước mắt, Đào Hoa mới vừa nhấc ngón tay lên đã bị một cái nhìn lạnh lẽo chiếu đến.

“Hoa Nhi.”

Giọng nói trầm ổn kèm theo sự cảnh cáo, Tần Nghiêu Huyền buộc chặt dải lụa lại. Mọi người mới vừa xuống thuyền nghỉ ngơi được chốc lát đã lại phải lên thuyền nhổ neo rời đi.

Bịt mắt, ăn uống, chờ đợi rồi bị đè dưới người.

Đào Hoa cảm thấy chẳng khác gì khi ở trong cung. Mặc dù được cởi bỏ gông cùm nhưng vẫn phải ở lì trên giường hầu hạ hắn.

“Sao thế? Tối nay nàng ngoan vậy?”

Tần Nghiêu Huyền lau nước còn đọng lại trên người Đào Hoa vì nàng vừa tắm, hắn tựa lưng vào thành giường đắp cùng một cái chăn với nàng. Đầu Đào Hoa tựa vào ngực hắn, 

Tần Nghiêu Huyền dùng tay đùa nghịch lọn tóc nàng, thỉnh thoảng khẽ vuốt gò má rồi vòng ra sau lưng vỗ nhẹ.

“Thần thiếp không phải trẻ con.”

Trông giống như đang dỗ người khác ngủ, bên tai nàng là âm thanh hít thở trầm ổn của hắn nhưng Đào Hoa lại cảm thấy uất ức vô cùng.

“Thích khóc giống như hồi bé.”

Tần Nghiêu Huyền ngồi dậy, bật cười nâng cằm nàng lên: “Trẫm làm đau Hoa Nhi đúng không? Thoa ít thuốc nhé?”

Không phải nàng muốn nói đến chuyện bôi thuốc!

Nhìn thấy đôi mắt đen láy của hắn hiện lên vẻ ôn hòa, Đào Hoa khẽ cắn ngón tay hắn, hai chiếc răng trắng nhỏ cắm vào thịt ngón tay: “Ức hiếp người ta.”

Đưa nàng ra khỏi cung chính là hắn, nhốt nàng cũng là hắn. Người hiện tại tỏ ra vẻ thân thiết cũng là hắn.

Kiếp này Tần Nghiêu Huyền vẫn khó đoán như thế, Đào Hoa cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả việc Viên phi đến nói chuyện giải sầu với nàng cũng bị Tần Nghiêu Huyền cấm. Hắn thật sự muốn biến nàng trở thành nô lệ dưới háng, trừ hắn ra không được gặp ai khác sao?

“Nếu Hoa Nhi ngoan ngoãn, sao trẫm lại ức hiếp nàng?”

Nhìn nàng cắn ngón tay lộ ra hàm răng trắng đều cùng khuôn mặt bầu bĩnh đang vô cùng tức giận như một con mèo nhỏ. Nàng không dùng bao nhiêu lực, căn bản chẳng có sức uy hiếp. Chút đau đớn giống như độc dược ngọt ngào khiến người khác say mê.

Tần Nghiêu Huyền cảm thấy hứng thú, hắn dùng ngón tay vân vê chiếc lưỡi mềm mại của nàng, hơi dùng lực một chút đầu lưỡi lập tức ngoan ngoãn liếm.
Tần Nghiêu Huyền căng thẳng trong lòng, hắn vô cùng đau lòng.

Nếu như còn hung dữ với nàng sợ rằng nàng sẽ bị dọa đến ngất đi.

“Trẫm biết, trẫm chỉ quá lo lắng cho nàng thôi.” Hắn cố tình nhẹ giọng, ôm nàng vào ngực, vỗ vỗ đầu an ủi: “Sao trẫm nỡ đánh Hoa Nhi được.”

“Người có đánh thần thiếp.”

Sau một màn vừa rồi, Đào Hoa cảm thấy hình như hắn đã dịu dàng hơn, nàng mím môi uất ức tố cáo: “Người dùng roi đánh thiếp.”

Tần Nghiêu Huyền nghi ngờ, hắn suy tư chốc lát rồi nói: “Hoa Nhi đập vỡ lễ vật trẫm tặng trước mặt kẻ dưới, trẫm không có dùng roi đánh nàng, sau đó còn bôi thuốc cho nàng quên cả rồi sao?”

Đào Hoa ngây ra nhìn Tần Nghiêu Huyền.Hai năm trước, khi nàng còn chưa bị hắn phá thân, quả thật nàng được hắn nuôi dưỡng cực kỳ tốt.

Nàng có làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bất đạo hắn cũng không phạt nàng, lúc ấy tiên đế còn chưa băng hà, hắn dẫn nàng đi hành lễ, nàng lại làm nhục hắn trước mặt tiên đế, trên đường về Kim Ti Uyển còn nguyền rủa hắn chết sớm trước mặt mẫu thân hắn. Thế nên nàng mới bị đánh.

Sau khi bị hắn chiếm thân thể, Đào Hoa ngày càng gây rối nhiều hơn, thậm chí còn muốn khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn khi trên giường. Không đợi Tần Nghiêu Huyền lên tiếng, thị nữ và thị vệ lập tức lao đến giữ nàng lại, lúc đấy mới bị ma ma dạy dỗ.

Kiếp này, đúng là hắn chưa làm gì nàng thật.

“Rơi xuống nước đến ngốc luôn rồi sao.”

Thấy nàng như thế, Tần Nghiêu Huyền chạm vào trán nàng, lẩm bẩm: “Lạnh như thế này ư, mau truyền thái y.”

Thế nhưng Đào Hoa quàng tay qua cổ hắn.

Lần này người sững sờ là Tần Nghiêu Huyền. 

“Không muốn uống thuốc à?”

“Vâng.” Đào Hoa nhẹ nhàng đáp lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó đang hòa tan trong lòng: “Bệ hạ ôm rất ấm.”

“Ngoan.”

Nữ nhân trong ngực vẫn còn run run sợ hãi, lúc này Tần Nghiêu Huyền mới thấy vui vẻ, hắn khẽ vuốt lưng nàng bế trở về giường.

Đang định đắp chăn cho nàng thì ngoài cửa vang lên tiếng nói.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Viện phi nương nương đang quỳ ở cửa chịu tội, đợi sự trừng phạt của người.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.