Khi Quân Vi Hoàng – Chương 15 Việc trong ngoài cung, một mình xử lý – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 15 Việc trong ngoài cung, một mình xử lý

Vật nam tính vẫn chưa mềm đi chậm rãi trượt ra khỏi cơ thể, dịch thể nhớp nhúa chảy ra khỏi hoa huy*t, Đào Hoa sợ sệt ôm lấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền.

Cứ như thế mà xuống xe nàng sẽ xấu hổ chết mất thôi.

“Đừng sợ.”

Tần Nghiêu Huyền cột chặt lại dãy lụa đang bịt mắt nàng, hắn chậm rãi làm sạch thân thể cả hai, đến khi bên ngoài xe vang lên tiếng bước chân sốt ruột hắn mới nhẹ nhàng bế Đào Hoa xuống xe.

“Thiếp đã sắp xếp tất cả rồi, bệ hạ chỉ cần lên thuyền là được… Ơ?”

Giọng nói giống như chim hỉ thước phút chốc có hơi sửng sốt, Đào Hoa cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Cánh tay đặt bên hông nàng siết chặt hơn, Đào Hoa đặt tay lên đầu vai hắn, nàng sắp không thở nổi.

Rõ ràng Đào Hoa chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một màu trắng xóa của ánh nắng nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn úp mặt nàng vào ngực hắn.

“Lên thuyền rồi nói.”

Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, cao ngạo y như đỉnh núi đón gió lớn quanh năm, Đào Hoa không nhịn được liền rùng mình.

Xung quanh vang vọng âm thanh chân giẫm lên ván còn có tiếng đinh đang của trang sức trên đầu vị phi tử kia va chạm vào nhau. Vòm ngực Tần Nghiêu Huyền vững vàng phập phòng, nàng không nghe rõ được tiếng nước sông chảy, Đào Hoa đang định tháo dải lụa xuống thì nàng bị đưa vào phòng và đặt lên giường.

“Hoa Nhi ngoan ngoãn ngồi đây nhé.”

Tần Nghiêu Huyền đắp chăn lại cho nàng, hắn bắt lấy chân trái của nàng, dùng một dải lụa mềm mại siết chặt sau đó cố định vào thành giường.

“Hoa Nhi làm sai chuyện gì sao?”

Sau khi tháo bịt mắt ra, Đào Hoa nhìn thấy khuôn mặt không có tí cảm xúc nào của Tần Nghiêu Huyền thì vô cùng sợ hãi, nàng cử động chân trái làm cho Tần Nghiêu Huyền khẽ nhíu mày, đây là điềm báo trước của cơn giận dữ.

“Không quen đi thuyền Hoa Nhi sẽ bị say sóng, lỡ như đụng phải dòng nước chảy xiết nàng cũng không bị ngã.”

Tần Nghiêu Huyền dùng dải lụa bịt mắt nàng khi nãy cột tay trái Đào Hoa rồi cột vào đầu giường, lần này thật sự là muốn nhúc nhích một cái cũng không được.

Uất ức.

Nói cái gì mà sợ nàng ngã bị thương, rõ ràng là sợ nàng chạy trốn.

Nàng đã không gặp người ấy mười năm, ký ức đã sớm tiêu tán bởi khoảng thời gian bị hành hạ kia rồi. Dỗ như thế nào? Nhất thời Đào Hoa nhớ không ra.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng, khi nàng bị phạt hắn ta sẽ cố tình viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chép phạt giúp nàng. Khi nàng bị phạt quỳ sẽ dùng ngực làm ấm bánh ngọt đút cho nàng từng miếng nhỏ. Lúc ấy, nàng ở Đại Diễn muốn biết hoa đào trông như thế nào, hắn ta liền chạy ra ngoài trong đêm tuyết rơi tán loạn và đem về một cành hoa mai.

“Không có kẹo hồ lô.”

Đào Hoa lắc đầu không nói nữa. Nàng lẳng lặng nghe Lục Ninh Nhã nói về chuyện của nàng ta và Tần Nghiêu Huyền.

Ăn hơn một nửa số bánh ngọt thì cửa phòng bị mở ra, Lục Ninh Nhã đang cười vui vẻ lập tức khựng lại, nàng ta đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ.”

“Sao nàng lại ở đây?”

Mắt Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay Đào Hoa, hắn đi đến vứt hết: “Ăn nhiều như vậy buổi trưa phải làm thế nào?”

Lúc này Đào Hoa mới phát hiện mình ăn có hơi nhiều, nàng không dám phản bác, Lục Ninh Nhã bảo nàng nếm thử, nàng liền ăn hết toàn bộ, hiện tại bụng đã no căng.

“Bánh Viên tỷ cho người làm rất ngon…” Đào Hoa cầm miếng trong tay đưa cho Tần Nghiêu Huyền: “Thật mà! Bệ hạ nếm thử sẽ biết.”

“Ừm.”

Dưới ánh mắt kinh hoàng của cả hai, Tần Nghiêu Huyền há miệng nuốt vào: “Tạm được.”

Lúc này Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa định bảo đúng vậy phải không, Viên tỷ rất có lòng thì bức màn đã phủ xuống che kín.

Sau khi cửa phòng mở ra đóng lại, bên trong không còn một bóng người. Hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng Đào Hoa không nghe rõ.

“Không được trẫm cho phép mà tự tiện vào phòng.”

Tần Nghiêu Huyền liếc nhìn Viên phi đang cúi đầu không nói trước mặt, giọng vô cùng lạnh.

“Thần thiếp chỉ sợ muội muội ngồi thuyền sẽ nhàm chán, nghe thánh thượng dặn dò thái y trông chừng muội ấy say sóng nên mới qua xem chút để muội ấy không buồn chán mà thôi.”

Lục Ninh Nhã thoải mái cười nói: “Không phải hợp với thánh ý sao?”

Tần Nghiêu Huyền híp mắt: “Nàng đang kể công.”

“Thần thiếp không dám.” Lục Ninh Nhã đi về phía trước một bước, điềm đạm nói: “Thiếp chỉ muốn giúp bệ hạ phân ưu. Tối nay nước chảy xiết nhất định Đào Hoa muội muội sẽ thấy khó chịu. Chi bằng đêm nay cứ để thần thiếp hầu hạ người có được không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.