Khi Quân Vi Hoàng – Chương 14 Bôi thuốc trên xe ngựa rung lắc – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 14 Bôi thuốc trên xe ngựa rung lắc

Ngoài xe là cảnh đẹp ngày xuân, hai kiếp mới được rời khỏi thâm cung khiến Đào Hoa khó nén được tò mò.

Người ta nói Ngạo quốc là nơi hưởng phúc, cảnh sông núi cực kỳ đẹp. Thu hút người khác hơn so với đồng cỏ hoang mạc của Đại Diễn.

Vết hôn cùng dấu răng trên người Đào Hoa đã được thoa thuốc, mặc dù nhìn qua xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm nhưng thuốc này có hiệu quả rất tốt, không bao lâu sau đã chẳng còn đau nữa.

“Muốn nằm hay là quỳ đây?”

Tần Nghiêu Huyền lấy ra một cây gậy ngọc trong suốt, hắn quẹt lấy dược cao lên, sau đó chờ Đào Hoa lựa chọn.

Đương nhiên là nằm xuống thoải mái hơn, tư thế quỳ xuống đưa lưng về phía Tần Nghiêu Huyền rất giống chó nhỏ, thật sự quá mức xấu hổ. Nhưng Đào Hoa rất sợ Tần Nghiêu Huyền sẽ lại tức giận, nàng mím môi, chậm rãi đưa lưng về phía hắn.

Eo ép xuống, hai chân tách ra, kiều đồn trắng nõn hiện ra trước mắt Tần Nghiêu Huyền. Áo lụa màu hồng nhạt rủ xuống bên hông, chọc cho hắn miệng khô lưỡi đắng.

Hôm nay lên đường quả thực vội vàng, mái tóc đen nhánh của Đào Hoa vẫn đang xõa, tóc nàng cứ thế tán loạn trên miếng lót bằng gấm.

Xuân quang nơi bí mật hiện ra trọn vẹn. Cánh hoa mọng nước đang sưng lên, xuân thủy chưa khô vẫn còn bám trên đó. Lối vào hoa huy*t không thể khép lại được vì bị giày vò quá độ làm lộ ra phần thịt đỏ hồng bên trong. Ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho thân thể Đào Hoa run lên, đúng lúc này một dòng xuân thủy trào ra khỏi hoa huy*t rồi rơi xuống.

Bên trong buồng xe thoang thoảng mùi hương cơ thể Đào Hoa, còn có mùi ngấy của xuân thủy và mùi tanh của tinh khí.

Tư thế phóng túng của nàng khiến lòng Tần Nghiêu Huyền ngứa ngáy, dưới háng hắn phồng lên một cục, chỉ muốn lập tức để cho vật nam tính tiến vào hoa huy*t đang ẩm ướt của nàng, sau đó mạnh mẽ giày vò khiến Đào Hoa khóc lóc xin tha.

“Chẳng qua chỉ bị trẫm nhìn một cái mà Hoa Nhi đã ướt như vậy rồi à?”

Ngón tay hắn khẽ lướt qua cánh hoa, sau đó vân vê nhụy hoa của nàng, dường như Tần Nghiêu Huyền đang muốn chơi đùa: “Bên trong nhiều nước như vậy, có thoa dược cao cũng vô ích thôi.”

“Bệ hạ… Hoa Nhi không chịu nổi nữa.”

Đào Hoa uốn éo khẽ rên rỉ, bị hắn đè suốt một đêm cộng thêm chuyện phát bệnh, lúc này nàng làm gì còn sức để hắn giày xéo hung bạo nữa.

“Trẫm biết thân thể Hoa Nhi không ổn. Đêm qua còn khóc đáng thương như vậy, mồ hôi tiết ra ướt cả giường.”

Tần Nghiêu Huyền dừng động tác ở tay, hai ngón tay hắn đẩy cánh hoa ra cẩn thận kiểm tra: “Yên tâm, không có rách.”
Tần Nghiêu Huyền đưa đầu ngón tay vào trong miệng Đào Hoa, vuốt ve chiếc lưỡi của nàng, nói: “Đáng tiếc lúc này Hoa Nhi phải bị bịt mắt thì mới đúng.”

Mắt chẳng nhìn thấy gì, áo lụa trên người bị Tần Nghiêu Huyền lột ra. Nàng lõa thể ngồi trong lòng hắn ngậm long căn, làn gió ấm áp thổi vào từ bên ngoài khiến Đào Hoa mềm nhũn, nước dưới thân càng chảy càng nhiều.

“Cạch.”

“Ư!”

Đột nhiên bánh xe cán lên một hòn đá, sự xốc nảy khiến long căn lui ra một khoảng sau đó lại mạnh mẽ tiến vào chạm đến hoa tâm. Đào Hoa vốn đã nhạy cảm nay còn bị giày vò như vậy, vì để không phát ra tiếng rên rỉ nàng liền cắn lấy tay Tần Nghiêu Huyền.

“Mới có chút vậy mà đã không chịu nổi.”

“Ô ư…”

Đào Hoa dùng lưỡi liếm mút ngón tay hắn, lúc xe rung lắc mặc dù cả hai không chuyển động nhưng chỗ giao hợp lại ướt đẫm nước. Không biết lúc nào sẽ bị cắm vào nên lòng đầy mong đợi cùng khẩn trương, âm thanh ken két xen lẫn với tiếng thở dốc của Đào Hoa.

“Thật là chặt.”

Đột nhiên Tần Nghiêu Huyền ôm lấy eo Đào Hoa, hắn mạnh mẽ chuyển động mấy cái, ngay sau đó tiến sâu vào đến hoa tâm phun ra tinh khí nồng đậm.

Đào Hoa mềm nhũn nằm trong ngực hắn, nàng rất muốn hỏi đã có thể mở bịt mắt ra chưa.

Rốt cuộc bên ngoài có gì? Nàng vô cùng hiếu kỳ đấy!

Đúng lúc này xe dừng lại.

“Thánh thượng, đã đến bến tàu rồi. Mời người lên thuyền.” Người ngoài xe nói vọng vào.

Đào Hoa tủi thân chép chép miệng. Phong cảnh đẹp gì đó nàng căn bản không được nhìn thấy!

Giọng nói thánh thót uyển chuyển truyền đến như gió xuân: “Bệ hạ, thần thiếp chờ người ở đây đã lâu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.