Đào Hoa mặc cho Tần Nghiêu Huyền giày vò đến hơn nửa đêm. Hắn làm nàng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn cảm thấy không thỏa mãn, hắn lấy chìa khóa đeo trên cổ tay trái của mình mở gông cùm cho nàng, ôm lấy Đào Hoa đã mềm nhũn vì cao triều đi mấy vòng quanh phòng.
Đây được xem là hóng mát à? Đào Hoa bị buộc phải chống lên cửa sổ, nàng cắn chặt ngón tay sợ phát ra tiếng rên.
Gió đêm thổi hiu hiu, bên trong phòng là một mảnh xuân ý. Lúc cơn gió lướt qua hai đỉnh anh đào khiến cho Đào Hoa không khỏi run rẩy, hoa huy*t siết chặt long căn của Tần Nghiêu Huyền trào ra một dòng xuân thủy.
“Hóa ra Hoa Nhi thích như vậy?”
Tần Nghiêu Huyền vốn cao lớn, gần như Đào Hoa phải nhón chân mới miễn cưỡng nâng được mông nhỏ lên nghênh hợp với hắn, dưới trở ngại như vậy mà mỗi lần long căn rút ra liền cắm vào vô cùng sâu, khoái cảm mãnh liệt giống như sóng biển dâng lên, khuấy động khiến cho xuân thủy phun ra từng đợt.
Nàng ư ư a a, hết gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Đã sớm bị phát hiện rồi.” Tần Nghiêu Huyền thấy dáng vẻ khẩn trương đến nỗi không biết làm sao của nàng, hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, không khỏi cúi người cắn lấy lỗ tai nàng trêu chọc: “Hoa Nhi cắn chặt như vậy, âm thanh mút vào vang lên lớn như thế, tỳ nữ ngoài cửa đã sớm thẹn thùng bỏ chạy.”
“Vậy người… A…”
Rõ ràng hắn rất sảng khoái còn gì. Nếu không như thế thì đã không đè nàng làm hết lần này đến lần khác. Nghe nói khi Tần Nghiêu Huyền đến chỗ của những phi tử khác, nhiều nhất là bằng thời gian uống cạn một chung trà hắn liền rời đi.
Kiếp trước đã bị dạy dỗ một lần rồi, Đào Hoa không muốn phải lĩnh hội lần nữa đâu.
“Vậy thì phải xem biểu hiện của Hoa Nhi đã.”
Tần Nghiêu Huyền vuốt ve cánh môi mím chặt của Đào Hoa, trong con ngươi đen nhánh chỉ toàn là ý nghĩ xấu xa. Đào Hoa giả vờ lè lưỡi khước từ, liền bị hắn ấn đầu xuống giữa hai chân, nàng ra sức liếm láp trên dưới long căn. Đợi đến khi Đào Hoa liếm sạch long tinh Tần Nghiêu Huyền mới đứng dậy rời đi.
Này đời Đào Hoa không quan tâm đến Đại Diễn nữa. Nàng đã biết, Đại Diễn không phải là cố hương của nàng, Đào Hoa cũng không có người thân ở đó. Mặc dù nàng lớn lên ở Đại Diễn nhưng suốt ngày bị giam trong thâm cung lạnh lẽo, ngày ngày học lễ nghi của nữ nhân.
Mẫu phi mất sớm, phụ hoàng chẳng quan tâm gì đến nàng. Đa số huynh đệ tỷ muội đều xa lánh nàng, thỉnh thoảng khi trong cung có tiệc, đại hoàng tử sẽ đem cho nàng chút thức ăn.
Mãi đến khi trưởng thành Đào Hoa mới phát hiện, quần áo của tỳ nữ còn tốt hơn nàng.
“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tần Nghiêu Huyền đi đến bên cạnh Đào Hoa, đỡ lấy thân thể sắp quỳ xuống của nàng, chậm rãi nói: “Thân thể quan trọng hơn, nếu không thoải mái thì không cần quỳ.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Đào Hoa được Tần Nghiêu Huyền dắt ngồi vào trên băng đá, sau khi được hắn đút một hớp nước trà thì mới bình tĩnh trở lại.
Các phi tử khác cực kỳ kinh ngạc, không nghe Tần Nghiêu Huyền nói bình thân đều không dám ngẩng đầu.
Nhưng Lan phi thì há to miệng nhìn thánh thượng đỡ Đào Hoa ngồi xuống, mặt mũi vẫn lạnh như băng sương nhưng lại tự tay đút nàng uống trà.
Lan phi chắc chắn mình không có hoa mắt. Nhưng mà chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người ta nói thưởng hoa là thời điểm tốt nhất để tranh thủ sự sủng ái của thánh thượng, chẳng lẽ Ngọc quý phi này liều đúng chỗ rồi sao?
Như vậy nàng cũng sẽ…
Lan phi đang định đứng lên thì Tần Nghiêu Huyền thuận thế ôm Đào Hoa vào trong ngực, lạnh nhạt nói: “Chớ có phụ cảnh xuân tươi đẹp thế này. Tất cả đứng lên đi.”
Lan phi nôn nóng đứng vụt lên, đánh mất dáng vẻ của con nhà đại gia khuê tú, nàng ta khiến cho tỳ nữ bên cạnh sợ hết hồn.
Quả nhiên ánh mắt Tần Nghiêu Huyền rơi vào người nàng ta.
Ngay sau đó, lúc Lan phi đang mừng rỡ cố lấy lại sự bình tĩnh, nàng ta liền nhìn thấy môi thánh thượng khẽ mở.
“Thật là làm trẫm mất hứng, thưởng năm mươi roi. Vừa đúng lúc hôm qua trẫm nhận được một cây roi mới.”