Tiệc rượu hàng năm để làm gì?
Tất nhiên không nói đến gió nổi mây phun giữa các lãnh đạo, nhiều người tới đây, chỉ vì so vai đẹp hơn ai, cộng sự của ai đẹp trai hơn, kỹ thuật quyến rũ của người nào mạnh hơn.
Phóng mắt nhìn đi, ở trong rất nhiều bóng dáng đẹp đẽ, người chú ý trang điểm nhất, không phải là Hồ Nhất Hạ thì không ai có thể hơn. Cơ hồ cách mấy phút Hồ đồng chí liền soi gương một lần, chia sẽ hết chuyện thuộc bổn phận của co cho phụ tá hành chánh khiến hắn không vui: “Cô rốt cuộc tới thi hoa hậu hay làm việc? Làm ơn, chuyên tâm chút được không?”
Nói là tiếc rượu, nhưng những người khác có phúc vui đùa, còn phụ tá của phó tổng thì cứ phải làm việc giúp đỡ, còn phải phụ trách mời những khách quý tự cao tự đại, khoan thai tới chậm. Hồ Nhất Hạ cực kỳ không vui, bất đắc dĩ tiền bối đã bắt đầu bày sắc mặt, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đi chiêu đãi.
Nhưng khi cô chuyên tâm thì những người khác lại không thể không phân tâm. Thử nghĩ xem, được một cô gái nhỏ lễ phục đẹp đẽ vây quanh như bướm vây hoa, còn là một cô gái đi giày thật cao, những khách quý có chiều cao tỉ lệ nghịch với sự thông minh, những phu nhân phải dùng phấn lót thật dầy để che nếp nhăn, ai có thể có sắc mặt tốt?
Hồ đồng chí nghiễm nhiên thành người lớn giữa các chú lùn, trong lòng đang mơ hồ đắc chí, đột nhiên bị Chiêm Diệc Dương cao hơn cô, vừa lách người ra được từ một đống khách quý dẫn đ
Từ trong phòng di giá ra sân thượng, nhiệt độ hạ xuống gay gắt, nhưng gió lãnh cũng không thổi được sự đắc chí của cô, tâm tình Hồ đồng chí tốt đến dám trêu ghẹo anh: “Này! Không cần tôi chiêu đãi khách quý nữa hả?”
Chiêm Diệc Dương dựa lưng vào ban công, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô: “Đám bà lớn bị em chọc giận đến mặt cũng xanh biếc.”
Có mấy người phụ nữ quả thật không thể khen, quả nhiên anh vừa dứt lời, cô đã không thể chờ đợi xoay người, xoay cơ thể 360 độ: “Chiến y của tôi thế nào? Có phải bắt được Hứa Phương Chu dễ dàng như ăn thức ăn không?”
Chiêm Diệc Dương nhếch nhếch khóe môi, muốn cười nhưng không cười, đột nhiên nhẹ nhàng linh hoạt ôm chặt cô: “Còn nhớ vũ bộ anh dạy em trên sân thượng hôm trước không?”
Đáng chết lại tới, Hồ Nhất Hạ bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, phần hông bị anh ôm lại nóng dọa người, “Chuyện mới mấy giờ trước thôi sao tôi quên được? Phó tổng, anh đang vũ nhục trí nhớ của tôi!”
Chiêm Diệc Dương không có tranh cãi với cô, trong miệng lẩm nhẩm, ôm lấy cô nhanh nhẹn nhảy múa. Cảm giác đầu tiên của Hồ Nhất Hạ là gió thật mạnh. Cảm giác thứ hai là anh thật ấm.
Đợi cô phản ứng kịp, thân thể mình đã tự dựa chặt lồng ngực anh, Chiêm Diệc Dương chấn động, dừng lại vũ bộ, nhíu nhíu mày, cũng không phải tức giận, ngược lại rất vui vẻ: “Nhịp tim hơi nhanh.”
“Hả?”
Cách đó không xa là những cao ốc san sát nối nhau, các loại đèn và hộp quảng cáo chiếu vào nhau tạo thành những ánh sáng lẫn lộn, chiếu sáng gương mặt anh, khiến ánh mắt anh càng thâm thúy hơn.
Hồ Nhất Hạ yên lặng lui ra: “Tôi, tôi đi xem Hứa Phương Chu có
Quay đầu đi, sờ ngực. Nhịp tim thật sự nhanh đến làm người ta giận sôi.
Cô lắc đầu một cái, đẩy cửa trở lại trong phòng, trong lòng nóng nảy: “Tôi động lòng với anh ta? Trừ phi Địa Cầu không tự quay, mặt trời mọc ở hướng tây, nước chảy ngược lên cao, Dương Quá chối bỏ Tiểu Long Nữ, bạo cúc Doãn Chí Bình!”
* * *
****
Biện pháp tốt nhất để quên một việc phiền lòng? Ăn!
Nếu muốn quên hai việc thì sao? Ăn mạnh!
Trước tiên là bị người họ Chiêm làm rối suy nghĩ, sau đó thì chờ mãi không thấy Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ buồn bực hận không thể khiến mình hóa thành thùng đựng thức ăn. Chỗ tốt của buffet là ăn bao nhiêu cũng sẽ không bị xem thường. Đáng tiếc, sợ là Hồ đồng chí sắp trở thành ngoại lệ —— dám can đảm càn quét sạch sẽ trứng cá muối, gan ngỗng, còn rất lộ liệu, không sợ bị người xem thường.
Mắt thấy đường chỉ ở vòng eo đang bị căn ra, Hồ Nhất Hạ vội vàng hít hơi hóp bụng, phóng mắt nhìn đi, thì ra thừa dịp cô ăn uống mạnh mẽ, phần lớn nhóm nam nữ độc thân đã có đôi có cặp. Vì nhân viên công ty bị cấm yêu đương, nên chỉ có tiệc rượu cuối năm mọi người mới có thể phóng pheromone[1], hiệu suất thật nhanh chóng, còn kinh người hơn bị hỗ dữ đè bẹp.
Hồ đồng chí thấy mình thành kẻ goá bụa cô đơn rồi, trong đầu buồn bực uống nước giải khát. Kế tiếp là trò chơi của những nam sĩ, nhưng chỉ có đôi mắt của những cô gái từ từ sáng lên, nhìn chằm chằm người điều khiển chương trình trên đài.
Hai mắt Hồ Nhất Hạ cũng không thể ngoại lệ, sáng lên rồi.
Nhóm nam sĩ được phát cho tờ giấy, viết lên tên bạn gái muốn nhảy chung, tự nhiên còn có quyên tiền. Hồ đồng chí thật mâu thuẫn lại ngập ngừng: ta mới không lạ gì việc bị làm vật phẩm, lại lo lắng bấm đồng hồ xem thời gian, trong lòng thét chói tai: lập tức tuân lệnh! Hứa Phương Chu mau mau xuất hiện!
Cầu nguyện của cô lại ứng nghiệm? ! Hồ Nhất Hạ không dám tin, sững sờ nhìn ra cửa, Hứa Phương Chu nhanh chóng đi vào trong phòng, bên cạnh còn có người nước ngoài thân hình cao lớn.
Định thần nhìn lại, sao càng nhìn càng thấy mặt của người nước ngoài kia quen mắt? Không phải là ông chủ lớn lớn lớn lớn lớn lớn trong công ty sao?
Hồ đồng chí lập tức phàn nàn nâng mặt. Cô và ông chủ lớn lớn lớn, ai quan trọng? Không cần nghĩ đã biết cao thấp.
Quả nhiên, Hứa Phương Chu chỉ hơi quét mắt qua mọi người, mà không hề vào trong, tiến vào phòng hội nghị của khách sạn với ông chủ lớn.
Hồ Nhất Hạ mới vừa thở dài, bên cạnh liền có một người dán tới, xúc cảm của áo sơ mi hết sức quen thuộc, Hồ Nhất Hạ lười phải ngửa đầu: “Phó tổng đại nhân đáng kính đáng hận của tôi, tôi nhớ ông chủ lớn vốn là do ngài đi đón mà? Ngàn vạn đừng nói cho tôi biết, buổi chiều trong phòng họp, anh căn bản không nói với anh ấy chuyện của chúng ta, mà là giao việc mình nhận được cho anh ấy làm!”
“Hồ phụ tá đáng yêu của anh, sao em cứ thích giả bộ ngu, hoặc là tự cho rằng thông minh đây?” giọng của Chiêm Diệc Dương lộ ra đùa giỡn.
Hồ Nhất Hạ hung hăng cắn răng, quay đầu đi. Lúc này anh không cho cô trượt đi, hai cánh tay vòng chắc trên vai cô, liền giữ cô lại chỗ cũ.
“Hứa Phương Chu của em rất có dã tâm, chức vị Phó tổng chấp hành không thỏa mãn được anh ta. Anh vốn nể mặt của em, tạm thời không chuẩn bị đùa chơi chết anh ta, nhưng bây giờ anh đổi rồi.”
Thanh âm của anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, cơ hồ bị người điều khiển chương trình áp đảo, nhưng biểu tình âm lãnh kia, thật làm vừa Hồ Nhất Hạ mới xoay đầu nhìn về phía anh sợ hãi.
“Anh anh anh, anh muốn làm gì?”
Chiêm Diệc Dương cười với cô, rồi anh tiêu sái xoay người đi. Lần này Hồ đồng chí thật sự thành người cô đơn, mắt thấy người họ Chiêm đã vào phòng hội nghị, cô lo lắng đến mức dạ dày cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn Hồ Nhất Hạ đã suy nghĩ đến vô số khả năng. Đánh một trận ngay trước mặt ông chủ lớn? Trực tiếp ngả bài với ông chủ lớn, có Hứa không Chiêm, có Chiêm không Hứa? Các loại khả năng đều bị cô phủ quyết hết, Hồ Nhất Hạ dùng sức lắc lư đầu.
Cứ lắc lắc như vậy, lại thấy Hứa Phương Chu đi ra khỏi phòng hội nghị, Hồ đồng chí lập tức ngưng đầu, tầm mắt nghênh đón Hứa Phương Chu đi về phía cô.
Hồ Nhất Hạ nháy nháy mắt, lúc này mới duỗi thẳng đầu, moi hết ruột gan đến cuối cùng cũng không nghĩ ra được lời giải thích, chỉ phất tay một cái: “Hi!”
Thời gian vừa lúc, người hầu bàn phát tờ giấy đang đi tới trước mặt Hứa Phương Chu, Hứa Phương Chu luôn viết chữ rất nhanh, ánh mắt Hồ Nhất Hạ mới vừa nghiêng nhìn thấy một góc tờ giấy, anh đã nhét tờ giấy vào thùng rút thưởng.
Hồ Nhất Hạ loạn chuyển con ngươi, ánh mắt chuyển chuyển liền dính vào trên cửa chính phòng hội nghị, người họ Chiêm a người họ Chiêm, không trông cậy anh giúp một tay, chỉ cầu anh chớ quấy rối.
“Nhất Hạ?”
Hồ bỗng chốc bị một tiếng này nhu nhu kêu gọi đổi về, vội vàng duỗi thẳng ra vẻ mặt: “Sao
“Buổi tối có rãnh không? Anh muốn. . . . . .”
Hứa Phương Chu chưa nói xong đã bị cô cắt đứt: “Có! Lúc nào cũng có!”
Anh lại nhíu mày cười khẽ, Hồ Nhất Hạ tựa như trúng cổ, chỉ ngây ngốc theo dõi anh cười. Trong lòng suy nghĩ, coi như không thể khiêu vũ cùng anh, yên lặng nhìn như vậy, tựa hồ cũng không tồi.
Đang lúc này, thanh âm cả kinh sợ hãi của người điều khiển chương trình vang dội toàn trường: “Chúc mừng, phòng thư ký! Hồ! Nhất! Hạ!”
Hồ Nhất Hạ thề, một khắc kia, cô lại bất giác hưng phấn, nhưng cũng có cảm giác mây đen che đỉnh. Người họ Chiêm lại muốn giở trò gì?
Thấp thỏm bất an không chỉ có mình Hồ đồng chí, tất cả nữ sĩ tại chỗ đều bị mất mác bao phủ, chỉ nghe người điều khiển chương trình tiếp tục nói: “Mà vị nam sĩ may mắn chính là Phó tổng. . . .”
Thật cảm ơn nghệ thuật ngôn ngữ của tổ quốc, “A, cái gì, không thể nào” những tiếng chờ chút rối rít vang lên, chỉ vì biểu đạt cùng chủ đề: hâm mộ.
Phó tổng? Chiêm Diệc Dương? Hồ Nhất Hạ tự mơ mộng, mặt cũng đỏ lên vì tức, thanh âm kia vẫn cằn nhằn trong lòng: quả nhiên, quả nhiên. . . .
Người điều khiển chương trình tựa hồ hết sức hài lòng đối với thành quả thừa nước đục thả câu của mình, tươi cười rạng rỡ sửa lại: “A, là Phó tổng chấp hành! Hứa Phương Chu!”
***
Giữa sân.
Không phải đã dự đoán được khi tự mình đ về phía Hứa Phương Chu sao? Dù sao cô càng lúc càng gần người đàn ông đối diện này.
Thật đáng trách, năm chữ lớn “Trách lầm Chiêm Diệc Dương” rơi ở trên ót Hồ Nhất Hạ, đẩy tất cả mừng rỡ đi không còn một mống.
“Chớ khẩn trương.” Hứa Phương Chu nắm thật chặt cánh tay, nhẹ nói ở bên tai cô.
Hứa Phương Chu, Waltz, y phục đẹp, toàn trường chú ý. . . . Những từ này xoay chuyển quanh đầu cô, xoay chuyển đến Hồ Nhất Hạ cũng sắp loạn rồi, hết sức tẩy trừ tạp niệm, trong lòng đếm nhịp.
Hứa Phương Chu là một bạn nhảy tuyệt diệu, Hồ Nhất Hạ rất muốn ngước mắt cho anh một nụ cười cả đời khó quên, Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó[2] —— câu thơ mỹ diệu như vậy có phải làm ra vì họn họ hay không? Nhưng trong lòng Hồ Nhất Hạ trừ những nhịp điệu đáng chết kia, không còn nhét được tình thơ ý họa gì khác.
1, 2, 3, 2, 2, 3. . . . Rõ ràng là chính thanh âm đếm thầm của cô, sao đếm đếm, thanh âm kia lại biến thành Chiêm Diệc Dương?
Trước mặt cô rõ ràng là Hứa Phương Chu, nhưng vì cái gì, vũ bộ dưới chân cô càng giống như là người họ Chiêm dẫn cô nhảy ra?
“Nhất Hạ? Nhất Hạ?”
Hồ Nhất Hạ đành kéo về thần trí, vũ bộ lại không kịp thu, trực tiếp đạp Hứa Phương Chu một cước. Hồ Nhất Hạ hiện đầy vạch đen: “A! Thật xin lỗi!”
Giọng nói dịu dàng của Hứa Phương Chu hợp với điệu Waltz chậm rãi lại càng tăng thêm sức mạnh: “Không sao.”
Trên sân thượng mấy tiếng trước, thanh âm không hết sức dịu dàng nhưng lại làm kẻ khác khắc sâu ấn tượng bất ngờ chui vào cô lỗ tai, thậm chí lấn át thanh âm Hứa Phương Chu: “Còn giẫm anh nữa, sẽ ném em xuống dưới.”
Sao cô lại nhớ câu này? Trong đầu Hồ Nhất Hạ cứ như chiếu phim, gương mặt hơi giận vì bị giẫm nhiều lần của ai đó, người nào đó rõ ràng kiên nhẫn dạy rồi lại luôn nói mấy lời hù dọa cô, trong mắt cất giấu nụ cười lại cố ý nghiêm mặt, người nào đó vừa nói về sau chỉ nhận học trò “Gân mở eo mềm biết xoay tròn”, lại ôm cô thật chặt, không chút nào buông tay. . . .
Một khúc còn chưa kết thúc, cả người Hồ đồng chí đã lâm vào hỗn độn, dạ dày như bị đảo ngược, gương mặt như khổ qua nhìn Hứa Phương Chu.
Hứa Phương Chu chỉ kịp sửng sốt, cô đã đẩy anh ra, quay đầu chạy đi, may mà lúc này nhạc Waltz cũng dần chấm hết, trường hợp không đến nỗi quá lúng túng.
Ngược lại là mọi người, sau một hồi trầm mặc, nể tình thì vỗ tay, không nể mặt thì liền nhìn về phái bóng dáng bỏ chạy kia chế nhạo: “Ơ a, còn giả bộ cô bé lọ lem ! Lúc này đã tới 12 giờ rồi sao?”
Hứa Phương Chu ở trong đó, hơi luống cuống.
***
Hồ Nhất Hạ vừa chạy vào phòng rửa tay liền nằm trên bồn rửa tay nôn ọe, nôn nôn, bên cạnh có 1 bàn tay chần chờ đưa qua. Hồ Nhất Hạ vừa nhìn, thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy ngồi vào trên bồn rửa tay.
Thấy rõ là một phụ nữ, nhìn lại lọ ô mai cô ấy đưa tới, Hồ Nhất Hạ thở một hơi dài nhẹ nhõm. Quen bị người họ Chiêm hù dọa, cô thật sợ lúc này người họ Chiêm trực tiếp vào nhà vệ sinh nữ “dạy dỗ rung động” cho cô lần nữa.
“Lúc tôi nôn nghén ăn cái này rất có tác dụng, cô hãy thử xem.”
“A cám ơn!” Hồ Nhất Hạ không hề nghĩ ngợi liền đưa tay, bàn tay vừa đưa ra, cô bỗng dưng
Trong nháy mắt đó, như có dòng điện từ đỉnh đầu chạy đến lòng bàn chân, bên tai cô cũng chỉ còn lại có thanh âm “xoẹt xoẹt xoẹt” của dòng điện. Khi cô hiểu ra, thật vô cùng hoảng sợ: “Nôn nghén? ? ?”
Âm lượng này, ném đi nóc nhà cũng dư dả, nữ sĩ có thai tốt bụng giúp cô lại bị cô làm sợ đỡ bụng chạy ra ngoài, để lại lọ ô mai.
Hồ Nhất Hạ lại bị chính mình làm sợ hãi, mặt trắng bệch, sững sờ nhìn ô mai, chần chờ ăn một viên.
Sự khó chịu trong dạ dày lại giảm đi!
Hiện tại mặt của cô nào chỉ là trắng bệch? Quả thực là trắng bệch, mất hồn mất vía đi ra phòng rửa tay, cúi đầu đụng vào người khác cũng không để ý.
“Thế nào?”
Giọng nói ân cần vang lên, lồng ngực bị cô đụng phải cũng hơi run sau đó, nhưng cô căn bản không muốn phân biệt thanh âm này quen tai cỡ nào, chỉ lo lầm bầm lầu bầu: “Tôi mang thai?”
Chiêm Diệc Dương nghe vậy, mặt liền cứng đờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Pheromone là vật chất được thải ra ngoài cơ thể, truyền đạt một thông điệp để hấp dẫn đối phương cùng loài.
[2] Đây là bài Thanh ngọc án của Tân Khí Tật. Được dịch bởi Điếp luyến hoa. Bốn câu gốc là:
Chúng lý tầm thahiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,