Cả đời này Hồ Nhất Hạ chưa từng gặp ai trong khoảnh khắc có thể trở nên vô cùng lạnh như Chiêm Diệc Dương.
Cô nhất thời không có sức lực, nhưng vừa nghĩ tới mình khó có một lần tấn công, cơ hội này phải nắm chặt mới đúng. Cứ thế ngừng lại một hơi, tiếp tục ngẩng đầu chiến đấu.
Cô thấp thỏm muốn chết, Chiêm Diệc Dương lại cẩn thận nhìn qua phía sau cô, bỗng dưng cười, ngón tay lạnh lẽo trượt trên cánh tay cô, trượt đến trên eo cô, bóp chặt: “Khách quan có thoả mãn không? Tối nay tiếp tục?”
O__O” . . . . . .
Mỗi lần hồi tưởng lời này của anh, Hồ Nhất Hạ đều cảm thấy gió lạnh thổi vào gáy. May mắn lúc cô đang không biết nên ứng phó thế nào, ánh mắt đột nhiên liếc thấy các đồng nghiệp từ trong cửa hàng đi ra.
Hồ Nhất Hạ giống như tìm được cứu tinh, lập tức nhào qua bên kia.
Trốn ra sau lưng đồng nghiệp, thật cảm thấy an tâm. Nhưng tựa hồ trừ Hồ Nhất Hạ, những người khác đều quá mức vui vẻ, vui vẻ đến độ quên cái gì có thể nói cái gì không thể nói: “Y phục xinh đẹp như vậy, Phó tổng mua cho bạn gái?”
Nữ đồng nghiệp bật thốt lên, người bênợ tới mức vội vàng co cùi chõ đụng đụng cô.
Mặc dù bọn họ đều là thành viên đoàn đội do một tay Chiêm Diệc Dương dẫn ra ngoài làm ăn, nhưng đối với Chiêm Diệc Dương luôn luôn là kính sợ chiếm đa s.
Bị người bên cạnh nhắc nhở như vậy, cô giống như mới ý thức tới mình hỏi cái gì, sắc mặt lập tức tái đi.
Chiêm Diệc Dương ngược lại rất là lơ đễnh: “Mua cho bạn gái hiện nay của tôi —— xin lỗi có điện thoại.” Vừa nói vừa lấy ra điện thoại di động đi ra góc khác.
Nữ đồng nghiệp còn chưa có trở lại bình thường, có chút như đưa đám, Hồ Nhất Hạ đồng tình nhìn nhìn cô.
Đi dạo phố với người họ Chiêm còn mệt hơn vi phục xuất tuần với hoàng đế, cả quản lý của bách hóa này thiếu chút nữa cũng tới, nếu không phải là Chiêm Diệc Dương cự tuyệt, hiện tại giúp đỡ xách đồ không phải cô bán hàng này, mà là quản lý bách hóa rồi.
Đã đến tận đây rồi, Hồ Nhất Hạ thật sự không hiểu nữ đồng nghiệp làm sao còn có thể tò mò: “Tiểu Hồ, không phải em phục trách hành trình của Phó tổng sao? Hoạt động gì cần dẫn theo bạn gái?”
“Ặc. . . . Hình như là tiệc tối tư nhân của lão tổng Hằng Thịnh.”
“Tiệc cá nhân? Khó trách chúng ta không thu được tin tức. Thật hâm mộ em do01 tiểu Hồ, có thể đi theo một lúc.”
“Thủ lĩnh thư ký và phụ tá hành chánh đi theo, không có phần của em.”
Nữ đồng nghiệp tiếc hận “oh” một tiếng, lập tức quay đầu thảo luận với những người khác, Hồ đồng chí bị bỏ rơi lần nữa, trong lòng hết sức uất ức: sớm biết cũng không nói cho cô biết.
“Phó tổng và bên hợp tác hình như có quan hệ lén lút.”
“Dĩ nhiên khạc, Phó tổng và bà chủ Hằng Thịnh là bạn học.”
“A tôi nhớ, lúc trước hình như họ còn là cộng sự Wall Street đúng không?”
“Tôi đây chưa từng nghe nói. . . .”
“Vivi. Lin, Calvin. Fang, Mars. Z, ba người bọn họ lúc ấy được xưng người Hoa tam bảo ở Wall Street, mấy người chưa từng nghe nói?”
Vấn đề này vừa ném ra, những người khác đều vội vàng suy tư.
“Em từng nói Cát Tường tam bảo.”
Hồ Nhất Hạ thật vất vả chen vào một câu đặc biệt sung sướng.
Cô vẫn ung dung chờ tiếng cười của bọn họ, nào ngờ ——
“A, a.” Khóe miệng nhếch lên, muốn bao nhiêu miễn cưỡng có bao nhiêu miễn cưỡng.
Hồ Nhất Hạ vốn cảm thấy mình rất hài hước, lần này bị đả kích rồi, cũng may mọi người đối với hậu bối cũng còn không tệ, không chỉ có nể tình cười khan hai tiếng, còn để ý an ủi một câu: “Yên tâm, về sau công ty định kỳ sẽ cho nhân viên học bổ túc, có chuyên gia dạy em nói chuyện.”
Dạy cô nói chuyện —— ? Hồ Nhất Hạ hoàn toàn ỉu xìu.
Mới vừa cúi đầu, bên tai liền vang lên một thanh âm: “Xin lỗi, có chuyện đi trước.”
Ánh mắt Hồ Nhất Hạ vụt sáng lên.
Vui buồn chuyển đổi rất nhanh, trong nháy mắt cô khôi phục nguyên khí, vụt ngẩng đầu: “Phó tổng đi thong thả!”
Nụ cười lúm đồng tiền lơ lửng ở trên mặt, hai cái móng vuốt đặc biệt vui sướng vẫy vẫy, bỗng dưng, móng vuốt bị người ta nắm lấy.
Hồ Nhất Hạ chỉ vui hai giây liền giật mình, những người khác đang khiếp sợ cũng tự một giây này bắt đầu hoàn toàn nổ tung, trợn mắt há mồm nhìn Chiêm Diệc Dương kéo cô, rồi ôm: “Bạn gái tiểu thư, đi thôi.”
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình chính là một tảng đá bị anh kéo đi, đầu óc và thân thể đều cứng ngắc.
Người này trước giờ đều lén lén lút lút, mới vừa rồi lại đưa ra ma trảo trước mặt nhiều người, chẳng lẽ ——
Là vì báo thù “Chơi trai” của cô sao?
Hồ Nhất Hạ bị anh dẫn vào thang máy mới bỗng nhiên tách tay của anh ra, không phải không phản ứng, mà là thật sự không muốn tin tưởng: “Cái… cái gì bạn gái?”
“Tiểu Hồ, không phải em phụ trách hành trình của anh sao? Hoạt động gì cần mang bạn gái, không cần anh nói cho em biết chứ.”
Anh rõ ràng là dùng giọng của nữ đồng nghiệp, Hồ Nhất Hạ ngẩn ra ——
“Anh!”
Vừa nghe điện thoại còn vừa nghe lén đối thoại của họ, năng lực làm hai việc cùng lúc thậtta giận sôi!
Chiêm Diệc Dương cười mà không nói, cô bán hàng bên cạnh lại bị tiếng gầm này của cô làm sợ hết hồn, bao lớn bao nhỏ trong nháy mắt rớt đầy đất.
Rốt cuộc ai mới là hồ ly giảo hoạt? Hồ Nhất Hạ có đáp án, căm giận trừng mắt nhìn hồ ly khoác da dê này một cái, lúc này mới ngồi chồm hổm xuống giúp nhặt đồ.
Ngoài bách hóa có xe chờ đợi, Hồ Nhất hạ bị anh đẩy vào trong xe, quay đầu liền từ cửa xe bên kia chạy ra ngoài, cách sườn xe nhìn anh ở đối diện: “Tôi không đi.”
Trước khi biết Chiêm Diệc Dương, Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy công lục bàn chân bôi dầu của mình là độc nhất vô nhị, không người nào có thể địch, đáng tiếc hôm nay gặp đối thủ như vậy, chỉ có thể bị anh nhấn về trong xe lần nữa.
Chiêm Diệc Dương đứng ở ngoài cửa, cũng không có lên xe, rất nghiêm túc nhìn cô, “Anh đột nhiên hoài niệm thời gian em sợ anh muốn chết” lưu loát đóng cửa, “Một giờ sau gặp.”
Xe nhanh chóng khởi động, nhìn chỗ ngồi trống trơn phía sau, cảm giác cổ quái bao phủ Hồ Nhất Hạ. Vội đưa đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Chiêm Diệc Dương quay đầu lên một chiếc xe, trong lòng không khỏi hơi mất mát.
Mình quả thật càng ngày càng không sợ anh ta, đây là chuyện gì xảy ra?
* * *
****
Một giờ sau, Hồ Nhất Hạ ngồi ở trước gương, cơ hồ ngủ gật
Ngủ gật nên càng ngày càng rũ đầu xuống thấp, đột nhiên da đầu bị kéo tới đau xót, cô cứ như vậy tỉnh. Dụi mắt: “Đã xong chưa?”
“Kiểu tóc nữ thần Hy Lạp thì phải hao chút thời gian, Hồ tiểu thư chờ.”
Không phải là uốn tóc dài, cuối cùng thắt một cái bím tóc thôi sao, cần tốn thời gian dài như vậy? Hồ Nhất Hạ chán đến chết, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại lần nữa.
Thời điểm sắp ngủ, trên cổ chợt lạnh.
Có để cho người ta ngủ hay không? Tức giận ngẩng đầu lên, sau đó liền sửng sốt.
Hồ Nhất Hạ lặng lẽ cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: đúng một giờ, người khác thật đúng là đúng lúc không thể đúng lúc hơn.
Chiêm Diệc Dương đeo lên cho cô một sợi dây chuyền kim cương mỏng lành lạnh, ngón tay giống như vô ý xẹt qua da ở cổ cô, khiến trong lòng cô ngứa ngáy.
Hồ Nhất Hạ trăm phần trăm xác định anh cố ý, nhưng ngại vì chung quanh có người, không tiện trừng anh. Chiêm Diệc Dương lại không chút kiêng kỵ, vẫn xuyên thấu qua gương nhìn cô, Hồ Nhất Hạ bị anh nhìn chăm chú cả người không thoải mái, sắp không chịu nổi kéo tay anh ra thì trong mắt của anh tràn ra nụ cười: “Rất đẹp.”
Được người khen, trong lòng Hồ đồng chí đặc biệt vui. Người họ Chiêm có lúc cũng không phải quá đáng ghét.
Len lén liếc anh một cái, anh chỉ mặc y phục đơn giản, nhưng ánh mắt của cô thiếu chút nữa rơi vào trong mắt của anh lại không ra được.
Thật đúng là đừng nói, từ góc độ này nhìn người họ Chiêm, lỗ mũi là lỗ mũi mắt là mắt, quả thật rất dưỡng mắt. Hồ đồng chí có ý không tốt nên không biết, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Chiêm Diệc Dương cũng có tâm tình thật tốt, chân mày khóe mắt đều dần dần cong lên.
“Anh nói sợi dây chuyền.” anh nhàn nhạt bổ sung.
(#‵′)
Hiện trường tiệc tối tư nhân, được từng người đàn ông có sự nghiệp thành công nhưng diện mạo lại xấu xí tô đậm, người khác thật là càng nhìn càng. . . .
Nếu như tính cách của anh không phải làm cho người ta không dám khen tặng, có thể coi như là một cực phẩm! Hồ Nhất Hạ ngầm thở dài, còn chưa thở xong, đã nhìn thấy ánh mắt người khác nhàn nhạt quét về phía cô.
Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, chậm. Người họ Chiêm và người bên cạnh nói nhỏ mấy câu rồi trực tiếp đi tới phía cô.
“Đang nhìn cái gì?”
Chiêm Diệc Dương không quá tự nhiên đổi ly rượu trong tay cô thành một ly nước trái cây, bị anh đụng như vậy, đầu Hồ Nhất Hạ nhất thời đầy vạch đen ——
Cô lại có phản ứng sinh lý? !
Mắc cỡ chết người, Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu, không nhìn anh: “Còn có thể nhìn ai? Tổng giám đốc Hằng Thịnh! Chậc chậc, thật là đẹp trai!”
“Đáng tiếc anh ta đã có vợ.”
Nghe giọng nói của anh, như đang tiếc hận giùm cô. Bởi vì khoảng cách gần, lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả bên tai Hồ Nhất Hạ, cảm thấy bụng đang nóng lên, cô thật rất muốn chết.
Hồ Nhất Hạ hận không thể ném anh vào trong đám đàn ông đang bàn bạc về cổ phiếu không những không đi, còn tiếp tục tiến tới bên tai cô hỏi: “Biết khiêu vũ không?”
Ở lại tiếp nữa, Hồ Nhất Hạ sợ mình thật sẽ đại phát thú tính, vội vàng nhìn bốn phía: “Nơi nào có trứng cá muối, buổi tối anh chưa ăn gì, có muốn ăn chút không?”
Buổi tối anh chưa ăn gì. . . . khóe miệng Chiêm Diệc Dương giương nhẹ mà không biết.
****
Thấy anh gật nhẹ đầu, Hồ Nhất Hạ xoay người đi, nào ngờ —— chỉ là một giây sau người khác liền nói lời trái lời, duỗi cánh tay ra kéo cô.
“Này!”
Hồ Nhất Hạ đang muốn quay đầu lại giận trừng, ngón tay Chiêm Diệc Dương đã nhẹ nhàng linh hoạt chỉ vào bộ phận ấy ấy trên người cô, khiến cô cứng lại.
Chiêm Diệc Dương thong thả ung dung lại gần bên tai cô: “Dì cả.”
Phản ứng đầu tiên của Hồ Nhất Hạ: thì ra không phải cô đại phát thú tính, mà là đại di mụ. . . . Đợi chút, dì —— cả (kinh nguyệt)? !
-_-|||
Người họ Chiêm chọn cho cô chính là bộ áo đầm ôm mông, còn là màu trắng, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn tưởng tượng ra được cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn phía sau mình.
“Tôi muốn đi về trước. . . . . .”
Ngẩng lên trông mong nhìn anh, Chiêm Diệc Dương nhìn mà sửng sốt.
“Tính khí như vậy, thật là con ní
Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình nhất định quá hoảng, nếu không làm sao cảm thấy anh đang khen cô?
Chiêm Diệc Dương thân hình cao lớn, áo khoác tây trang cột vào trên người cô vừa đúng giúp cô che kín bộ vị ấy ấy. Chiêm Diệc Dương đưa cô xuống dưới lầu khách sạn, cho đến khi cô ngồi vào xe: “Nói ngủ ngon trước đi.”
Bởi vì đây thật sự không giống lời người họ Chiêm bình thường hay nói, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo chút —— đáng tiếc. Đầu óc Hồ Nhất Hạ nóng lên, bật thốt lên: “Buổi tối không còn gặp?”
Lời vừa ra khỏi miệng liền nhìn thấy vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên ý vị không rõ, Hồ Nhất Hạ hối hận đến mức muốn vả miệng mình.
“Vội vã như vậy?” Giọng điệu của anh đột nhiên đê mê, “Chúng ta còn nhiều thời gian.”