Hồ Nhất Hạ vẫn không có hiểu rõ mình tiến vào phòng ngủ như thế nào, nhưng cô rất nhanh đã hiểu: người khác mặc quần áo rất nhanh, cởi quần áo còn nhanh hơn.
Dĩ nhiên không phải cởi của chính anh.
“Đừng, đừng kéo. . . .”
Ch
Roẹt một tiếng.
Tế bào toàn thân Hồ Nhất Hạ không thể không thể nghiệm cái gì gọi là lạnh băng, nhìn lại dây áo ngực bị kéo đứt, quả thật khóc không ra nước mắt.
“Thế nào?”
Tội phạm dã man ngước mắt nhìn cô, mặt vô tội.
Mới mặc một lần. . . . . . Anh, anh đền. . . . . .
“Lạnh. . . . . .”
Đến khóe miệng lại là một tiếng ưm không thể khống chế, Hồ Nhất Hạ đột nhiên rất muốn chết.
Đôi tay che kín mặt, một giây kế tiếp liền bị anh lấy tay ra: “Rất nhanh sẽ nóng.”
Nhà tư bản nói lời giữ lời, quả thật khiến cô nóng lên, chỉ là ——”Đừng, đừng xoa. . . .”
“Không thích?”
Trong lúc vô tình kéo dài vĩ âm làm cho người ta cực lỳ tê dại, đáng chết, không cho phép dùng giọng nói khêu gợi như vậy nói chuyện với tôi. . . .
“Tôi, không biết. . . . . . Thật kỳ quái.”
Không để ý tới lẩm bẩm của cô, tiếp tục.
“Đừng, đừng có dùng tay. . . . . .”
Anh dừng lại.
Hồ Nhất Hạ buông lỏng thần kinh.
Ngay sau đó lại căng thẳng ——
Anh không dùng tay nữa, đổi dùng miệng.
o(>﹏
Nhột.
Sau đó là ngứa.
Cả người Hồ Nhất Hạ mềm nhũn, chóng mặt, nếu như không tìm cái gì phân tán lực chú ý, cô nhất định chết ở trong tay người khác, không, chết ở trong miệng người khác.
Nhìn gương hình tròn ở trên trần nhà, nhìn lại anh, đột nhiên có hứng thú:
“Ở góc độ này anh nhìn có vẻ giống. . . . Ừ. . . . . A. . . . Ngô Ngạn Tổ, nếu như thực là anh ta thì tốt. . . . Ô!”
Chiêm Diệc Dương buông hàm răng ra, ngẩng đầu từ ngực cô, khẽ nheo mắt lại liếc nhìn cô, mặt tà ác.
“Không. . . . Không cho phép cắn tôi!” khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Em đó, hiện tại há miệng không phải để nói chuyện. . . .”
Mấy phút sau.
Hồ Nhất Hạ đạt được không khí lần nữa vô lực xụi lơ ở trong lòng anh, mặc cho tay của anh trượt trên môi mình, thật vất vả thở ra: “Ghét. . . Hình như đầu lưỡi tôi bị đơ!”
Chiêm Diệc Dương cười một tiếng.
Động tác quá nhanh, khi nụ cười thu lại, một cái tay đã đi tới cô bụng, một tay kia lại mò lên đầu gối cô, Hồ Nhất Hạ chợt lĩnh ngộ được anh muốn gì, vội vàng nắm lấy anh: “Cái này cũng chỉ mới mặc một lần, anh đừng. . . .”
Sau vài giây.
Vải vóc mát mẻ bị ném ra từ trong tay anh, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, cuối cùng cũng rơi vào trên cái váy đen.
Mỗi một chỗ trên người đều cần che, nhưng chỗ được che thì đều không đúng, Hồ Nhất Hạ đột nhiên rất muốn khóc, vừa vuốt mắt vừa lật người đưa lưng về phía anh.
“Nghe lời, quay tới.”
“. . . . . .”
“Anh đền cho em được chưa?”
“. . . . . .”
“Thích màu hồng phải không?”
Anh khó được có tính khí tốt, nhưng cô, trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu, ôm gối chết sống không buông tay.
Chiêm Diệc Dương dừng lại, tay phất qua xương sống của cô, khiến cô run rẩy theo bản năng.
Đáy mắt buồn bã, nhắm chặt lại.
Bắt đầu cắn nhẹ từ vành tai của cô, thỉnh thoảng mút, mấy chỗ sợ nhột nhất của cô anh đều không bỏ qua, thay nhau công kích, đến eo cũng không chịu ngừng, còn muốn đi xuống, Hồ Nhất Hạ không thể khống chế
Lật người ngồi dậy như trút giận: “Tại sao chỉ cởi tôi mà không cởi anh! Không công bằng không công bằng không. . . . . .”
Hồ Nhất Hạ còn chưa dứt lời, chuông phục vụ đột nhiên vang lên.
Cô bỗng dưng hóa đá.
Chiêm Diệc Dương im lặng cười, nắm chặt ót cô, thừa dịp cô sững sờ, cho một nụ hôn thật sâu.
Thần chí không còn dư lại bao nhiêu của Hồ Nhất Hạ lại bị nụ hôn này hấp dẫn hơn phân nửa, suy nghĩ mờ mịt nhìn anh còn mặc đủ y phục đi mở cửa.
Trở lại, cũng không cúi đầu nhìn nửa mắt đã chính xác không lầm lấy ra cái mền cô vừa quấn vào. Thuận tiện nắm cổ tay cô, nhét một vật vào lòng bàn tay cô.
Hồ Nhất Hạ thê lương mở lòng bàn tay ra, nhất thời đầu đầy vạch đen.
Anh gọi điện thoại cho phục vụ phòng lấy cái này lúc nào?
“Mang giúp anh.”
“. . . . Tôi, không biết.”
“Đưa tay cho anh.”
Cô liên tục không ngừng chắp tay sau lưng. . . . . .
Mười mấy giây sau.
Chiêm Diệc Dương toàn thắng trong trận đánh nhẹ nhàng linh hoạt nắm tay của cô về phía chỗ nguy hiểm nhất. Hồ Nhất Hạ rút tay về mấy lần đều rất nhanh bị anh lại, cuối cùng chỉ đành phải nhắm mắt giúp anh mở khóa quần ra.
Lúc này cô ngược lại rút tay rất nhanh, đáng tiếc đã nhắm mắt chậm một bước, thấy được một. . . . Vật thể.
Nhất thời, không chỉ đỏ mặt, cổ và lỗ tai cũng bắt đầu mơ hồ nóng lên.
“Tôi. . . . Bây giờ còn có thể đổi ý hay không?”
Người khác mắt điếc tai ngơ đối với việc này, mặt bình tĩnh lấn người tới đây.
Mắt thấy sắp bị anh nắm chặt mắt cá chân, Hồ Nhất Hạ hốt hoảng nắm cánh tay anh lại.
“Tiểu Hồ Ly, buông tay.”
“. . . . . .”
“Nơi này sắp bị em bóp chảy máu.”
“. . . . . .”
“Tiểu Hồ Ly, nghe lời.”
Trong đầu Hồ Nhất Hạ rõ ràng có một thanh âm đang nhắc nhở cô chớ bị vẻ mặt dịu dàng vô hại của người khác lừa, tay lại không nghe sai bảo, từ từ buông ra.
Quả nhiên, vừa buông tay, xong rồi.
Phía dưới đã bị tách ra, mấu chốt là ——
Thì ra môi của anh, thật có khuynh hướng hôn đến cả nhà
“Ưm. . . . Bẩn. . . .”
“Anh đã tắm.”
“Tôi. . . . Tôi chưa có tắm. . . . Đừng, đừng hôn chỗ. . . .”
“Vậy anh dùng tay.”
“. . . . . .”
“Ngoan, buông tay, đầu anh sắp bị em kéo xuống rồi.”
Không thể tin tưởng anh! Không thể nới tay!
Nhưng cô vẫn nới lỏng tay ——
Mười mấy giây của anh.
Như mấy năm của cô.
Đang lúc cô trải qua đau đớn chưa bao giờ thể nghiệm thì người gây đau đớn lại chợt dừng động tác, sắc mặt mơ hồ lộ ra kinh ngạc: “Anh . . .” . . . . . .
Mấy phút sau.
“Anh, anh làm gì thế? !” Hồ Nhất Hạ đột nhiên thét chói tai.
“. . . . . .”
“Ô ô, tôi không muốn như vậy, giống như con ếch. . . . . .”
“. . . . . .”
“Anh! Anh, nó?”
“Lần đầu tiên mà anh mang cái này thì em sẽ đau hơn, yên tâm, anh sẽ không ra ở trong. . . .”
Hoặc là không mở miệng, vừa mở miệng đã nói lời tà ác như vậy, thật là ghét. Hồ Nhất Hạ che lỗ tai: “Tôi không nghe tôi không nghe!”
Cô đâu ngờ tới, chuyện tà ác hơn vẫn còn ở phía sau ——
“. . . . . . Ách a!”
Đau nhói bén nhọn phủ xuống không báo trước, Hồ Nhất Hạ không ngừng thét chói tai, hốt hoảng luống cuống cúi đầu ——
Đáng chết! Không kêu một tiếng đã rút ngón tay đi, thay bằng một vật thể cô không dám nhìn.
Chiêm Diệc Dương không có cho cô thời gian phản ứng, nâng cô lên. . . .
Anh thẳng tiến từng lần, Hồ Nhất Hạ đau đến không dám hô hấp, lại không dám dùng sức đẩy anh, chỉ có thể cầu xin: “Đừng. . . Tôi sợ. . . . Anh, anh mau đi ra. . . . . .”
Anh làm sao nghe cô?
Mỗi lần Hồ Nhất Hạ muốn co mình lại thành một tôm tép nhỏ, lại có người, có thể không cần tốn nhiều sức đã khiến cô nở rộ ——
Bắt đầu giằng co lần bữa.
Kết quả cuộc chiến?
Nhà tư bản đại nhân toàn thắng lần nữa.
Chỉ chớp mắt, Hồ Nhất Hạ – con bất tử, dựa theo nguyên tắc ngoan cố chống lại đến cùng, cuộn thành một đoàn lần nữa.
Thấy cô chưa từ bỏ ý định làm những việc vô dụng này, gương mặt Chiêm Diệc Dương căng thẳng.
Người phụ nữ này thật sự là không nghe lời, anh không khỏi mỉm cười ôm lấy cô, thay cô vén ra tóc mái ướt mồ hôi, để cô gối lên bả vai mình: “Đau thì cắn anh”
Hồ Nhất Hạ đau vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền hung hăng cắn xuống bả vai anh.
Nhưng không ngờ chỗ bắp thịt đó căng cứng đến cực hạn, khiến hàm răng cô đau xót.
Hồ đồng chí há hàm răng ra, tuyến lệ đều đau đến chết lặng, khóc cũng không khóc ra.
Xem xét lại anh, rõ ràng là đầu sỏ gây nên, lại còn an ủi cô: “Lập tức tốt, ngoan, chớ rúc, mở ra một chút. . . . Đúng, mở chút nữa. . . .”
Hồ Nhất Hạ cuối cùng hiểu, an ủi của đàn ông ở trên giường đều là gạt người, nghe nữa cũng không đáng tin tưởng.
Cố tình anh cònđược voi đòi tiên, Hồ Nhất Hạ bất chấp gì khác, khóc đẩy anh: “Anh. . . . Không cho phép anh cử động nữa.”
Chiêm Diệc Dương cúi người hôn lên mồ hôi ở khóe mắt cô, đè thấp đầu của cô: “Em xem, đã sắp rồi. . . . Tiểu Hồ Ly ngoan, buông lỏng, cho anh vào đi.”
(+﹏+)
Vừa cúi đầu, Hồ Nhất Hạ không chỉ không nhẹ nhõm, ngược lại cả người choáng váng hoa mắt.
“Đừng, tôi. . . . Tôi thấy máu là c
Chiêm Diệc Dương sửng sốt.
Sau đó?