Khách Quan, Không Thể Được – Chương 15 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Khách Quan, Không Thể Được - Chương 15

Điện thoại di động nhắc nhở, máy của đối phương đã tắt.

Giọng của Hứa Phương Chu rốt cuộc hơi phập phồng: “Cô ấy đã đi bao lâu?”
“Vừa đi hai phút trước” Nữ QQ thấy vẻ mặt của người đàn ông này nhất thời căng thẳng, bất đắc dĩ hơi giang hai tay, “Nếu anh là bạn của cô ấy, tận lực an ủi cô đi, cô gái nhỏ rất đáng thương, mặc dù tôi ở đảng Chiêm gia, nhưng Phó tổng làm khó một viên chức nhỏ như vậy, quả thật hơi quá mức.”
Hứa Phương Chu cũng đã chuẩn bị quay đầu chạy như bay rồi, nhưng lại bị một câu nói của cô đóng đinh lại: “Chiêm, Phó tổng?”
Thấy thần sắc anh ta đột nhiên trở nên khẩn trương, nữ QQ cũng căng thẳng trong lòng: “Chẳng lẽ, anh là nhân viên mới ở đây?”
Vừa nghĩ tới hai đồng nghiệp bị giáng chức ở trung tâm nhân sự, nữ QQ vội vàng phủi sạch: “Tôi, tôi, tôi, tôi không có nói gì. . . .” Đáng tiếc còn chưa nói hết lời, người đàn ông này đã bỏ chạy.
Nữ QQ nhìn bóng lưng người đàn ông này, chỉ than thở chân dài quả là chạy nhanh. Người đàn ông vui tai vui mắt như vậy, thật muốn nhìn anh lâu hơn. . .
Hứa Phương Chu quẹo qua hai ba lượt liền đến lầu một, lúc đi ở đường lớn đụng phải người cũngó thời gian để ý. Ngược lại, người nọ đột nhiên nhiệt tình chào hỏi anh.
Hứa Phương Chu không thể không lưu ý người này thêm một lát, lúc này mới nhận ra đối phương: phụ tá của Chiêm Diệc Dương. “Hứa Phó tổng ngài thế nào. . . .”
Tầm mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, mơ hồ trông thấy có một gương mặt quen thuộc đứng kế một chiếc xe đang đậu, “Xin lỗi đợi lát nữa lại nói.”
Hứa Phương Chu chỉ kịp bỏ lại một câu như vậy liền vòng qua phụ tá, căng chân chạy như điên về cửa chính. Xe kia khởi động trước anh một bước, anh chạy tới bậc thang thì nó đã lái ra 20m, Hứa Phương Chu không khỏi rống với đuôi xe: “Nhất Hạ!”
* * *
****
Tính năng của xe thật tốt, tốc độ và kính chắn gió ở buồng xe rất lợi hại, Hồ Nhất Hạ mới chỉ lái loại xe mô hình nhỏ thật yêu thích không buông tay, xe còn chưa lái ra đã liên tục chọn CD nghe nhạc.
Ơ, thậm chí có cả album của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, tưởng tượng cảnh người họ Chiêm chảy nước dãi với những gương mặt chỉnh dung quá độ, Hồ Nhất Hạ quả thật rất thoải mái!
Nhà của nhà tư bản rất xa, trên đường lại gặp kẹt xe, lúc Hồ Nhất Hạ đến mục tiêu cũng đã qua giờ cơm tối, sau khi vào căn nhà xa lạ này cũng không có khách khí, chuyện thứ nhất chính là lật tủ lạnh tìm đồ ăn.
Nhìn phòng bếp sạch sẽ không nhiễm bụi, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn dự liệu được tủ lạnh chắc là rỗng tuếch, không ngờ vừa mở cửa tủ lạnh, lại nhìn thấy hai tầngy. Hơn nữa đều là thức ăn phụ nữ thích, phân lượng nhỏ nhưng ăn ngon.
Tưởng tượng cảnh người họ Chiêm mang gương mặt ngàn năm băng giá cầm nĩa nhỏ tinh xảo ăn đồ ngọt, Hồ Nhất Hạ thật không thể tiếp nhận. Hậu quả của việc kinh ngạc là rất có khẩu vị, đảo mắt liền tiêu diệt hết toàn bộ đồ ngọt
Ăn no mới có hơi sức làm việc, phòng quần áo ở bên tay trái phòng khách, Hồ Nhất Hạ rất nhanh tìm được, tùy tiện lấy mấy bộ vest, thường phục và đồng hồ cùng với dây nịt phối hợp mà hành chánh phụ tá đặc biệt dặn dò, dĩ nhiên, còn có quần lót của người khác.
Nhét một đống quần áo vào túi hành lý, mọi việc xong xuôi!
Nghĩ lại còn có một món bánh ngọt chưa tiêu diệt hết, căn cứ nguyên tắc có phúc cùng hưởng, Hồ Nhất Hạ quyết định call Lãnh Tĩnh.
Thật may là nhớ được số của cô ấy, không có lầm bấm. Đáng tiếc, Lãnh cô cô đang bận tối mày tối mặt: “Mình còn ở Đài Truyền Hình phỏng vấn đấy.”
“Công việc quỷ gì mà phỏng vấn cả ngày?”
“Trong đài chuẩn bị mở chuyên mục mới, ra hạn chúng tôi trước 0 giờ phải giao ra 5 tác phẩm, không thèm nghe cậu nói nữa, cúp đây!” Hồ Nhất Hạ cũng không kịp nói cho cô biết mình phải đi công tác 6 ngày, đầu điện thoại kia đã chỉ còn lại tút tút.
Hồ Nhất Hạ chỉ đành phải hậm hực cúp máy, chán đến chết nên muốn đi tham qua nhà. Mục tiêu đầu, đương nhiên là khuê phòng trong truyền thuyết của anh.
Phòng ngủ quả là không nhiễm trần thế, không có một chút nhân khí, cả trong tủ rượu cũng không thấy một chút bụi bậm, Hồ Nhất Hạ vừa mới chuẩn bị khen ngợi sự vệ sinh của người khác, mở gian phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ ra, cô lại sửng sốt.
Gian phòng nhỏ thật là loạn ghê gớm, bố cục giống như là phòng tắm, nhưng rất tối, còn là một gian phòng tối bị hủy hoại lung tung, đồ đạc lộn xộn chất đống đầy đất.
Duy nhất hoàn hảo, có lẽ chỉ có bức hình trên tường. Trong hình, chỉ có bóng lưng một người phụ nữ, và lá phong đỏ đầy đất. Khung hình ước chừng chiếm cứ nửa mặt tường, lực đánh vào thị giác không nhỏ, Hồ Nhất Hạ sợ run chốc lát, vừa định cẩn thận nhìn lại, điện thoại di động đã vang lên.
Thật sự không trách Hồ Nhất Hạ nhát gan, chỉ có thể trách tiếng chuông này quá dọa người, là tiếng chuông âm u mà người họ Chiêm thu: “Nhận, điện, thoại, nhận, điện, thoại. . . .”
Đầu Hồ Nhất Hạ đầy vạch đen, bắt máy.
“Tiểu Hồ?” Nghe được thanh âm của phụ tá hành chánh, cô rốt cuộc có thể thở ra một hơi.
Nói thật ra, thanh âm của phụ tá hành chánh cũng không ấm áp tới đâu, cơ hồ là vô cùng lạnh lẽo như của ai đó: “Cô mau tới khách sạn XX, mang theo hành lý của Chiêm tổng.”
“Thế nào?”
“Tiệc của ngân hàng xảy ra chút vấn đề, Chiêm tổng bị người ta. . . .” Thế này mới ý thức được không cần thiết giải thích với cô, lời nói xoay chuyển, “Tóm lại cô mau chạy tới.”
Bị người không xem ra gì cúp điện thoại, Hồ Nhất Hạ lại không hề oán thầm như trước, chỉ đổ thừa đoạn dấu chấm của phụ tá hành chánh thật là làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.
Chiêm tổng bị người ta. . . . OOXX, XXOO, OOOO, hay là XXXX?
Hồ Nhất Hạ ôm theo rất nhiều suy nghĩ vội vã chạy tới khách sạn, khi tới đại sảnh, mới vừa mở miệng hỏi tiệc rượu của ngành ngân hàng ở đâu, nhân viên phục vụ viên đã đưa thẻ phòng cho cô, đồng thời đến trong tay côờ giấy của phụ tá hành chánh: tôi ở hiện trường buổi tiệc xử lý mọi việc, cô trực tiếp đến phòng tìm Phó tổng.
Phòng? Chẳng lẽ người họ Chiêm thật bị người ta. . . . Ôm dự cảm vô cùng ướt át như thế, Hồ Nhất Hạ chạy thẳng tới phòng.
Đáng tiếc, sự thật nhất định phải khiến cho cô thất vọng, Hồ Nhất Hạ vào phòng tìm nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ nơi này không có hiện trường phạm tội để xem, tất cả ngay ngắn trật tự, chỉ trừ y phục dính đầy rượu và thức ăn đang khoác trên ghế sa lon.
Vật liệu may mặc đắt giá làm cho người ta quá dễ dàng phân biệt chủ nhân là ai. Hồ Nhất Hạ làm kế tiếp, dĩ nhiên là tìm kiếm vị chủ nhân này. Bất tri bất giác đi vào trong, nghía một cái qua cửa phòng ngủ khép hờ một cái, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm.
Mặc dù góc độ ở vị trí của cô không tốt lắm, nhưng cũng may có mặt gương to xéo đối diện phòng tắm. Hồ Nhất Hạ chỉ trời thề thốt mình không phải cố ý muốn thấy lưng trần của người khác.
Thật ra thì giờ phút này Chiêm Diệc Dương cũng không coi là nửa lõa, trên người anh tối thiểu còn có cái áo tắm, nhưng vạt áo trước của áo tắm mở rộng ra, bụng trở lên đều lộ.
Bị y phục bao lấy ngực mông eo chân làm sao có một màn đặc sắc này?
Chắc là anh mới vừa tắm xong, cứ nghiêng dựa bồn rửa tay, tựa hồ đang chờ người.
Chờ ai?
Đợi cô.
Đợi cô làm gì?
Đợi cô tới đưa y phục
Trong đầu Hồ Nhất Hạ vừa nghĩ thế, lập tức cho ra kết luận: cô tuyệt đối không thể đưa y phục vào nhanh như vậy!
Trong lòng chậc chậc than, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bấm chức năng chụp hình rồi ngẩng đầu: hả, người đâu?
Giờ phút này trong gương chiếu ra, là phòng tắm rỗng tuếch, Hồ Nhất Hạ đang chuẩn bị chăm chú tìm kiếm ——

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.