Dạ Đình Sâm anghe thế, lập tức tiến lên hai bước, đi tới mép giường, vuốt ve gương mặt Nhạc Yên Nhi như trấn an.
– Đừng sợ, Yên Nhi, là tôi đây.
Bên trong Nhạc Yên Nhi rất khô nóng, ngửi thấy mùi Cologne quen thuộc, ý thức của cô càng lúc càng hỗn loạn.
Bỗng cảm nhận được một đôi bàn tay hơi lạnh vỗ nhẹ lên hai gò má như một dòng suối trong đã khiến cho khô nóng bên trong cô giảm đi đôi chút.
Nhạc Yên Nhi không nhịn được, cọ cọ vào đôi tay khớp xương phân minh kia như con mèo nhỏ.
Dạ Đình Sâm như người bị điện giật, mau chóng rụt tay lại, quay lưng đi, hắn hít thở sâu hai lần, không dám nhìn người con gái quyến rũ đang nằm trên giường nữa.
Đây quả thực là tra tấn chí mạng mà! Thế nhưng Nhạc Yên Nhi thấy thứ khiến mình thoải mái bỗng dưng biến mất, tác dụng của thuốc lại càng thêm mãnh liệt, khô nóng bên trong như lửa gần như thiêu đốt cô, cô thì thào:
– Dạ Đình Sâm…
Nghẹn ngào trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi khiến cho Dạ Đình Sâm đau thắt lòng, hắn không để ý đến việc gì khác, quay người ngồi xuống mép giường, cố gắng hết sức để không chạm vào thân thể của Nhạc Yên Nhi, khắc chế khát vọng được đụng chạm vào cô, nói:
– Tôi đây, tôi ở đây rồi.
Dạ Đình Sâm cố gắng không chạm vào cô, nhưng Nhạc Yên Nhi thì ngược lại.
Suy nghĩ của cô hoàn toàn mờ mịt, trong mớ hỗn độn ấy, cô chỉ nhớ rõ đã chạm được vào thứ có thể áp chế khát vọng vô biên vô tận trong cơ thể, cô vô thức vươn tay, tìm kiếm điều giúp cho mình thoải mái dễ chịu khi nãy.
Cổ áo Dạ Đình Sâm bị Nhạc Yên Nhi bắt lấy, sau đó, chỉ trong một chớp mắt, hắn bị Nhạc Yên Nhi kéo tới gần.
Thân thể hắn đặt trên cơ thể mềm mại của cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi làm hắn như bị mê hoặc, sát lại gần đôi môi đỏ như hoa của cô rồi hôn xuống.
Đôi môi cô nóng hổi, môi của hắn thì lạnh lẽo, giống như là băng lửa giao hòa, hai môi chạm nhau lập tức như thiên lôi câu động địa hỏa.
Lưỡi hắn xâm lược càn quét, bá đạo mãnh liệt, đầu lưỡi mềm mại của cô có muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhiệt tình đáp trả mà thôi.
Tàn lửa lốm đốm dần biến thành lửa cháy lan trên đồng cỏ, lý trí của Dạ Đình Sâm cũng dần dần lạc lối trong khát vọng mãnh liệt.
Chẳng biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, môi Dạ Đình Sâm mới rời khỏi môi Nhạc Yên Nhi, từ từ rời xuống, chuyển đến cần cổ trắng nõn như ngọc, cẩn trọng hôn, gắn bó nhấm nháp.
Bàn tay to cũng thuận thế trượt xuống eo thon, vuốt ve như trấn an cô.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ đang phiêu đãng trên đại dương bao la, không có cảm giác chân thực.
Tư duy của Nhạc Yên Nhi rối loạn, cô chẳng biết phải làm sao, chỉ thấy bản thân mình trở lại thời khắc bị một thân thịt mỡ của giám đốc Lưu đè xuống, thân thể cô bỗng run rẩy, khóc nỉ non:
– Đừng mà…
Động tác của Dạ Đình Sâm dừng lại, hắn rời xa thân thể cô một chút, thở dồn dập.
Nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm khựng lại, ham muốn lập tức biến mất, hắn khẽ gạt đi sợi tóc vì mồ hôi mà dính chặt bên gò má của cô.
– Yên Nhi, là tôi đây, đừng sợ.
Nhạc Yên Nhi thần chí mờ mịt, cô chỉ lắc đầu:
– Xin anh… đừng mà… đừng mà,…
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ đã tràn đầy bất lực và tuyệt vọng.
Nhiệt độ trong mắt Dạ Đình Sâm lạnh hẳn xuống.
Hắn không thể như thế này được.
Lần đầu tiên giữa hai người diễn ra trong tình huống cô bị chuốc say, việc này đã để lại một vết bẩn giữa hai người, hắn biết cho tới tận bây giờ, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa thực sự mở lòng.
Bình thường, hắn để không gian cho cô, giữ khoảng cách với cô cũng là hy vọng cô có thể quên đi những điều không vui lúc trước, hắn có thể chờ cho tới ngày cô thực sự chấp nhận mình.
Hôm nay, hắn chạm vào cô dù cho là vì tác dụng của thuốc, cô tỉnh lại cũng không có lý do gì trách hắn, nhưng điều đó sẽ đưa mọi thứ về điểm bắt đầu, cô thất thân vẫn không phải do tình nguyện.
Vậy thì những cố gắng của hắn trước nay còn có ý nghĩa gì nữa? Điều hắn muốn không phải là kích thích ngắn ngủi.
Hắn muốn có được trái tim cô.
Dạ Đình Sâm hít sâu, quả quyết rời khỏi người Nhạc Yên Nhi.
Rời phòng ngủ ra phòng khách, hắn sợ mình không khống chế được bản thân, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ sát đất một lúc để bình tĩnh, sau đó cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.
Điện thoại gần như được kết nối ngay lập tức, giọng Âu Duyên Tây vang lên.
– Alo, anh! Thế nào rồi? Anh tìm được người chưa? Khi nãy, Dạ Đình Sâm lo lắng nhiều người lắm miệng nên để Âu Duyên Tây và Diệp Thiên Hạ về trước, bây giờ hai người họ đang cùng đợi tin từ hắn.
– Tìm thấy rồi.
Âu Duyên Tây nhạy bén cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra:
– Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy? Dạ Đình Sâm ho nhẹ một tiếng, nói khẽ:
– Nếu bị… bị bỏ thuốc…
kích thích ấy, có cách nào giải không? Hắn suy nghĩ rất lâu, chuyện như thế này thì chỉ có tên công tử phong lưu như Âu Duyên Tây mới hiểu rõ.
Phía bên kia điện thoại là im lặng kéo dài ròng rã mấy giây.
Âu Duyên Tây thực sự cho là mình đã nghe nhầm, gã có thể nghe được mấy từ “thuốc kích thích” từ miệng anh cả nhà mình ư? Đây là Dạ Đình Sâm lạnh lẽo cấm dục đó sao? Âu Duyên Tây nói thật lòng:
– Anh à, thật ra anh chính là thuốc kích thích tốt nhất cho phụ nữ rồi, không cần phải bỏ thuốc gì nữa đâu.
Logic của Âu Duyên Tây quả thực rất đặc biệt, Dạ Đình Sâm nhắm mắt, mệt mỏi xoa mi tâm.
- Không phải anh dùng…
Nhạc Yên Nhi bị Lưu Uy bỏ thuốc, có cách nào để giải hay không?
- Mẹ nó! Thằng Lưu Uy đấy muốn chết à? Cả người của anh mà cũng dám động vào.
Âu Duyên Tây mắng chửi vài câu rồi lấy lại tinh thần:
– Nhưng mà anh này, Nhạc Yên Nhi chẳng phải là người của anh hay sao, anh hy sinh thân mình giúp cô ấy giải chẳng phải là xong à? Dạ Đình Sâm yên lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói:
– Anh không muốn chạm vào cô ấy khi cô ấy không tự nguyện.
Âu Duyên Tây nói:
- Nhưng anh ơi, trong thứ thuốc đó toàn là kích thích tố sinh dục, không có thuốc giải đâu.
- Không có cách nào giúp dịu lại được à?
- Ầy…
Thật ra thì không phải là không có cách, cứ ngâm mình trong nước lạnh là có thể hóa giải
được, nhưng có thể phải ngâm nước rất lâu, thà rằng thỏa mãn cô ấy luôn cho xong.
Nhận được đáp án mình cần, Dạ Đình Sâm không muốn nghe Âu Duyên Tây nói nhảm nữa, lập tức tắt máy.
Dạ Đình Sâm vào phòng tắm mở nước, nước bắt đầu không ngừng nghỉ trút vào bồn tắm lớn.
Tiếng nước ào ào rõ ràng đến mức dị thường trong căn phòng tĩnh lặng.
Dạ Đình Sâm quay lại bên giường, nhìn thấy cô gái trên giường quần áo tan nát, hắn rời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Dạ Đình Sâm cầm tấm ga trải giường khi nãy dùng để bọc Nhạc Yên Nhi lên, lại quấn lấy cô một lần nữa, cố gắng hết sức để không chạm vào da thịt cô, bế cô lên.
Không dám để cô tựa vào ngực mình, Dạ Đình Sâm còn giơ tay ra, cách người mình một khoảng, nỗ lực giảm bớt tiếp xúc cơ thể với Nhạc Yên Nhi.
Bế Nhạc Yên Nhi vào phòng tắm, dù chưa chạm vào nước hắn cũng cảm thấy được nhiệt độ lạnh buốt.
Dạ Đình Sâm thì thầm bên tai Nhạc Yên Nhi:
– Có lẽ sẽ hơi lạnh, em chịu khó một chút.
Nhạc Yên Nhi hỗn loạn, dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, cô vô thức nói một tiếng “Đừng”.
Dạ Đình Sâm đứng trước phòng tắm, bị dòng nước lạnh làm cho khẽ nhíu mày, thấy gương mặt đỏ hồng của Nhạc Yên Nhi cùng với thần sắc mông lung của cô, cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm từ từ đặt cô vào bồn tắm.