Dạ Đình Sâm thấy Nhạc Yên Nhi có vẻ mất tự nhiên, hắn không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy nói:
– Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.
Nhạc Yên Nhi tròn mắt:
– Còn có ngày mai à? Dạ Đình Sâm chống tay hai bên người cô, cúi đầu hỏi:
– Cô thấy vết thương trên lưng tôi có thể lành sau một hai ngày không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, một mảng tụ máu rộng như vậy, không mất mười ngày nửa tháng làm sao có thể tiêu hết được.
Dạ Đình Sâm bâng quơ bảo:
– Hình như tôi bị thương là vì cô đấy.
Nhạc Yên Nhi á khẩu, không đáp lại được.
Cô hiểu rõ ý trong lời của hắn, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác không cam tâm thế này.
– Anh có thể tới bệnh viện, tay nghề của bác sĩ tốt hơn tôi nhiều.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô chằm chằm:
– Ai gây họa thì người đó gánh, hiểu chưa? Mắt hắn đen như ngọc, sắc bén lại đẹp đẽ, bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Nhạc Yên Nhi vô thức gật gật đầu:
– Biết rồi.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
– Ngoan.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng của Nhạc Yên Nhi, bước chân của Dạ Đình Sâm lập tức chậm lại.
Hắn hít thở sâu hai lần nhưng cảm giác khô nóng kia vẫn chưa tiêu tan.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cảm giác chán ghét với phụ nữ trong lòng hắn hoàn toàn không thay đổi, vậy mà dục vọng của hắn lại bị cô khơi dậy một cách dễ dàng như thế.
Bọn họ mới quen biết có mấy ngày mà thôi.
Thế nhưng hắn luôn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, dường như đây chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời không trọn vẹn của hắn.
Mảnh ghép ấy tựa hồ còn vô cùng quý báu.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa một lát, nhớ tới vẻ ngây ngốc của Nhạc Yên Nhi khi nãy, đôi môi mỏng luôn lạnh lùng lại khẽ nhếch thành một đường cong dịu dàng.
Không sao, còn rất nhiều thời gian, hắn đợi được.
Chờ đến khi cánh cửa đóng lại, Nhạc Yên Nhi mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô hồi thần, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, ngã xuống giường.
Nhớ tới ánh mắt Dạ Đình Sâm khi nãy, cô vẫn còn thấy mặt đỏ tim đập.
Đúng là không có tiền đồ gì hết, bị một người đồng tính trêu chọc thành ra thế này đây! Dạ Đình Sâm cũng thật là, đã là gay mà sao hormone nam tính còn mạnh như thế chứ, nếu mình không biết sự thật về hắn mà rung động thật thì biết tìm ai khóc bây giờ? Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại bỗng rung lên, Nhạc Yên Nhi cầm lấy di động, thấy một tin nhắn đến.
Trên màn hình chớp tắt chữ “Anjoye” khiến cho Nhạc Yên Nhi lập tức tỉnh táo lại.
Đúng, Dạ Đình Sâm không thích phụ nữ, hắn còn có một người yêu là bạn từ thuở nhỏ, mình đã đồng ý với Anjoye là sẽ giúp bọn họ vậy mà giờ lại nghĩ linh tinh gì thế này? Mở điện thoại ra, nhấn vào xem tin nhắn “Cưng ơi, dạo này có khỏe không ~”.
Dấu ngắt câu nho nhỏ thôi nhưng mang đầy phong cách của Anjoye, gần như có thể tưởng tượng ra cái nháy mắt lẳng lơ của anh ta.
Nhạc Yên Nhi hơi do dự, cô thấy mình vẫn nên kể chuyện bản thân đã khiến Dạ Đình Sâm bị thương cho Anjoye là hơn.
“Xin lỗi nhé Anjoye, hôm nay vì cứu chị mà Dạ Đình Sâm mới ngã, lưng còn bị thương.” “Cứu chị? Có chuyện gì xảy ra thế? Cưng ơi kể rõ chút cho em nghe xem nào” Nhạc Yên Nhi kể vắn tắt chuyện hôm nay cho Anjoye nghe, chờ mãi vẫn không thấy đầu bên kia nhắn tin trả lời.
Nhạc Yên Nhi thầm lo lắng, không phải là Anjoye đang tức giận chứ? Nhưng dù gì cũng có thể hiểu được, hiện giờ hai người họ gặp mặt cũng khó khăn, Anjoye còn gửi gắm mình, nhờ mình chú ý tới Dạ Đình Sâm, kết quả là mình còn làm hại hắn ta bị thương.
Mãi lâu sau, cô mới nhận được một tin nhắn.
“Cưng ạ, chuyện này cũng không trách chị đâu, vẫn phải làm phiền chị quan tâm chăm sóc Sâm thật tốt giúp em, anh ấy lúc nào chả giận dỗi, chị lại là người em tin tưởng nhất lúc này, em chỉ có thể làm phiền chị thôi”.
Chẳng ngờ Anjoye lại tín nhiệm mình như thế, Nhạc Yên Nhi giật mình, cô thấy thật cảm động, nhanh chóng trả lời một chữ “Được”.
Hai người tạm biệt, chúc ngủ ngon xong, Nhạc Yên Nhi cũng không muốn nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, cô ném di động sang một bên, vùi đầu ngủ.
Trong một căn hộ nào đó, đôi mắt phượng đào hoa nhìn lướt qua màn hình di động rồi híp lại, miệng nở nụ cười, khẽ nói:
– Đúng là càng lúc càng hay.
Lúc Lâm Đông Lục trở về biệt thự đã rất muộn.
Cửa vừa mở ra, Bạch Nhược Mai đã ra đón, lo lắng nói:
– Đông Lục, sao anh ra ngoài lâu thế, điện thoại cũng không nghe nữa, em lo cho anh lắm đó.
Nhưng Lâm Đông Lục lại có vẻ khác thường, anh không an ủi cô ta, chỉ nói:
– Em đang ốm, mau đi nghỉ ngơi đi.
Bạch Nhược Mai lúc này mới nhận ra sắc mặt Lâm Đông Lục rất khó coi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
– Đông Lục, sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Bạch Nhược Mai đỡ lấy cánh tay Lâm Đông Lục, dìu anh ngồi xuống sofa, rót một cốc nước nóng đưa qua, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
Lâm Đông Lục xoa mi tâm, im lặng một lát như đang cân nhắc gì đó.
Bạch Nhược Mai nhạy bén phát hiện có chuyện bất ổn, thế nhưng cô ta vẫn yên lặng, không lên tiếng thúc giục gì mà chỉ nhẹ nhàng giúp Lâm Đông Lục xoa thái dương.
Lực xoa bóp nhẹ nhàng làm dịu đi cơn đau đầu cả ngày hôm nay của anh, nhớ tới thái độ ngoan ngoãn và cả sự quan tâm trong một năm nay của Bạch Nhược Mai với mình, anh cảm thấy những lo lắng trong lòng cũng dần tiêu tan.
Cuối cùng, Lâm Đông Lục vẫn tin tưởng Bạch Nhược Mai, anh lên tiếng:
– Nhược Mai, hình như anh đã nhớ được điều gì đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Nhược Mai trở nên khó coi hẳn.
Nếu lúc này Lâm Đông Lục mở mắt ra, anh sẽ thấy Bạch Nhược Mai trước mắt mình không còn một chút xíu dịu dàng thường ngày nào, ngược lại, vẻ độc ác trong mắt cô ta đã sắp tràn ra ngoài.
– Đông Lục, anh bảo sao cơ? Bạch Nhược Mai cố gắng khống chế giọng nói để không lộ ra cảm xúc chân thật.
Lâm Đông Lục nhắm mắt, vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân:
– Mơ hồ lắm, muốn bắt lấy nhưng lại không biết đó là thứ gì, nhưng anh có cảm giác nó chính là ký ức anh đã quên.
– Đông Lục, có phải dạo gần đây anh mệt mỏi quá rồi không? Lâm Đông Lục đột ngột mở mắt, chăm chú nhìn Bạch Nhược Mai:
– Nhược Mai, năm ngoái anh phải sang Mỹ điều trị tâm lý do mất ngủ à? Vì sao bỗng dưng lại hỏi câu này? Tim Bạch Nhược Mai như bị siết chặt trong một khoảnh khắc, bàn tay đặt trên ghế sofa nắm chặt nhưng sắc mặt vẫn chỉ có băn khoăn, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng:
– Đúng vậy, chẳng phải việc này anh cũng biết còn gì? Lâm Đông Lục chán nản luồn tay vào trong tóc, nói:
– Ừ, hôm nay anh đi tra lại ca bệnh của mình khi đó, đúng là do mất ngủ nghiêm trọng, thế nhưng anh luôn cảm thấy mình đã quên đi một việc rất quan trọng.
Bạch Nhược Mai thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng ôm lấy anh:
– Không đâu, Đông Lục ạ.
Quên hết rồi chứng tỏ đó chắc chắn không phải chuyện quan trọng gì đâu.
Một lúc lâu sau, Lâm Đông Lúc dần bình tĩnh lại, Bạch Nhược Mai bưng nước ấm tới, nhìn Lâm Đông Lục uống hết rồi mới vờ như lơ đãng hỏi:
- Đông Lục, đang yên đang lành sao anh bỗng nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì?
- Hôm nay anh gặp Nhạc Yên Nhi, cô ta nhắc tới năm năm gì đó xong anh cứ thấy có điểm là lạ.
Ánh mắt Bạch Nhược Mai lạnh băng, lại là Nhạc Yên Nhi! Cô ta quay đầu, cười nói với Lâm Đông Lục:
– Anh nói là anh không biết cô ta là ai còn gì, không phải là cô ta cứ quấn lấy anh đấy sao? Chẳng lẽ anh đúng là đã từng có chuyện gì đó với cô ta? Nói xong câu này, Bạch Nhược Mai khẽ che miệng, làm ra bộ dáng giật mình:
– Chẳng lẽ trước giờ anh luôn nói dối em? Anh với cô ta thực sự từng có tình cảm với nhau à? Bản thân Lâm Đông Lục cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì làm sao có thể để những suy nghĩ mơ hồ đó phá hỏng tình cảm của mình với Bạch Nhược Mai, anh vội vàng phủ nhận:
– Không phải đâu Nhược Mai, anh không hề quen cô ta, có lẽ là anh nhớ lầm rồi, chắc là dạo này xem phim gì đó rồi bị ảnh hưởng chăng? Bạch Nhược Mai kề sát vào ngực Lâm Đông Lục, thì thầm:
– Đông Lục, có lẽ dạo gần đây áp lực công việc của anh lớn quá, có cần nghỉ ngơi một thời gian không? Em sẽ hoãn các quảng cáo lại, chúng mình đi nghỉ nhé.
Lâm Đông Lục suy nghĩ rồi đáp:
– Cũng được đấy