Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 23: Chuyện gì cũng cần tiền, tuyệt đối không quay về – Botruyen

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 23: Chuyện gì cũng cần tiền, tuyệt đối không quay về

Chung cư Trường Ninh thực sự rất cũ, tường bao là gạch xám, nhưng vì gió mưa nhiều năm đập vào nên đã trở nên rất loang lổ, hơn nữa trên tường gạch còn mọc cả rêu xanh, một số nơi thậm chí thủng lỗ chỗ, có mấy đứa trẻ còn nghịch ngợm chơi trò chui ra chui vào ở chỗ đó.

Nói là chung cư, thực ra chỉ có hai tòa nhà liền kề, mỗi tòa cao 8 tầng. Nhìn cầu thang bộ có vẻ mới được sơn quét lại, nhưng bên ngoài hành lang các tầng thì bị dấu chân đi lại mài mòn nhiều rồi, tay vịn cầu thang bằng xi măng bị cọ nhiều nên trơn bóng, mà cũng có chỗ thì loang lổ chỗ đen chỗ xám, rất bẩn thỉu.

Nhìn lên trên, cửa sổ mỗi căn nhà đều không to, mỗi nhà đều lắp lưới phòng trộm khác nhau, có cũ có mới, nhìn thực sự không đẹp chút nào.

Thế nhưng, bản thân chung cư và tòa nhà lại không hề khiến cô quá bất ngờ, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là đường Trường Ninh lại là điểm giao nhau giữa khu cũ và khu mới, sau lưng cách một con đường lớn nữa chính là khu cũ, nhưng trước mặt lại là khu mới. Trước mặt chung cư là cả một khu vực toàn những tòa nhà mới tinh, thời thượng, cao ngất! Đứng ở cửa này nhìn sang, chỉ qua một ngã tư đường chính là khu phố thương mại phồn hoa nhất của khu mới.

Ở ngay đoạn đường này, ngay đoạn đường này!

Bố mẹ cô làm thế nào mà mua được căn hộ này thế? Cô cảm thấy căn hộ ở đoạn đường này dù có cũ kỹ thì giá cũng không hề thấp, hơn nữa hẳn sẽ có công ty chuyên đầu tư nhà đất ra tay từ lâu rồi.

Tề Tiểu Tô ngây người, cô không biết có phải mình vui đến ngu cả người rồi không nữa. Chẳng trách thời gian này chú hai thím hai của cô mới hơi vội vàng như vậy, căn hộ này để không như thế quá lãng phí, nếu dùng để cho thuê, tiền thuê một tháng cũng không ít. Chỉ tiếc là ông bà ngoại cô quá thật thà, trung thực, nếu không họ cũng có thể đứng ra cho thuê mà.

Giọng của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên: “Muốn biết quy hoạch phát triển liên quan đến khu vực này không?”

Tề Tiểu Tô động lòng, chuyện này cũng biết được à? Vậy có phải là không cần cô đi nghe ngóng nữa không? Cô đang định hỏi, lại nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói tiếp: “Bản Hệ thống thuộc về quân đội, kỷ luật rất nghiêm, không phải Hệ thống của địch thì không thể tùy tiện xâm nhập.”

Đó chẳng phải là phạm pháp sao?

Tề Tiểu Tô rất muốn phỉ nhổ. Dù sao cũng không thể trông cậy vào Hệ thống Tiểu Nhất quá nhiều được, lỡ nó tra chút chuyện cũng cần tiêu hao năng lượng của một viên khoáng thạch cao cấp thì chẳng phải cái giá đó quá đắt hay sao, thà rằng cô đi tìm người hỏi dò còn hơn.

Ông ngoại Tô gia nhìn sang bên khu mới, cảm thán: “Mấy năm nay thành phố D phát triển nhanh quá, nhất là bên khu mới, hai năm nay phát triển gần gấp đôi.”

“Ông ngoại, tòa nhà này chỉ có 8 tầng, sao số phòng lại là 901 ạ?” Tề Tiểu Tô hơi khó hiểu.

“À, chuyện này à, hồi đó ông cũng hỏi người ở đây, cháu nhìn tầng một còn có một tầng nhỏ bên dưới kìa, ở đó người ta cũng tính là một tầng.”

Ông ngoại Tô gia chỉ vào tầng nhỏ kia, cao khoảng 2 mét, hiện giờ đang để đầy xe máy, ô tô, thành một nhà để xe nhỏ. Đây cũng coi là một tầng à?

Ba người đi lên tầng, tầng 8, nếu là người già ở, ngày nào cũng trèo lên thế này thì mệt quá, ngay cả Tề Tiểu Tô cũng thở hổn hển, không khỏi lại nhớ đến xếp hạng “yếu như gà” mà Hệ thống dành cho cô.

Mỗi tầng có 6 căn hộ, trên đường lên cầu thang, họ còn nhìn thấy mấy thanh niên xách túi vội vội vàng vàng chạy xuống, hiển nhiên là đang vội chạy cho kịp giờ làm.

“Nghe nói rất nhiều chủ nhà ở đây đã chuyển đi, cho người khác thuê lại nhà.” Bà ngoại Tô nói.

Không biết cho thuê nhà sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Tề Tiểu Tô thầm nghĩ.

Căn hộ 901 có hai lớp cửa, một lớp cửa sắt nan rỗng phòng trộm bên ngoài, còn có một tấm cửa thép nữa. Tề Tiểu Tô cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào đã có mùi ẩm mốc thoang thoảng xộc vào mũi.

Bà ngoại Tô nói liên mồm.

“Thời gian này năm ngoái, năm nay đều là mùa mưa, ẩm ướt, mà trong nhà đã lâu không có người ở rồi, nên mùi không dễ ngửi lắm. Có điều, sau này Tiểu Tô tìm việc làm, ở lại đây thì rất tiện, cũng đỡ phải ra ngoài thuê nhà, bà nghe nói tiền thuê nhà trong thành phố đắt lắm.” Bà cụ cũng không nhàn hạ gì, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn nhà cửa.

Tề Tiểu Tô đi lòng vòng trong nhà, chỉ có 55m2, một phòng ngủ một phòng khách, một nhà vệ sinh bé xíu và một căn bếp nhỏ xinh, thật ra cũng không có chỗ nào mà thăm quan, hơn nữa trong nhà còn chưa có bất cứ đồ gia dụng nào, trong nhà vệ sinh thậm chí còn không có cả bình nước nóng, có điều cũng coi như vẫn còn mới.

“5 năm trước, lúc ông bà đến đây, hình như vừa được trùng tu lại, sàn nhà mới lát, tường cũng mới được sơn trắng.” Ông ngoại Tô thở dài nói, “Có lẽ lúc đó bố mẹ cháu cứ bận trước bận sau là vì căn hộ này đây.”

Trùng tu mới lại một chút, nhìn cũng sạch sẽ gọn gàng hơn hẳn, cũng không biết họ có định chuyển tới đây không hay là định cho thuê lấy tiền?

Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt xuống.

“Ông ngoại, bà ngoại, cháu muốn chuyển ra khỏi nhà chú hai, sau này tự sống ở đây.” Tề Tiểu Tô nói, “Ông bà có muốn chuyển sang ở với cháu không ạ?”

Tuy trèo lên tầng 8 hơi vất vả một chút, nhưng Tề Tiểu Tô cảm thấy, hai ông bà ở cùng cô ít nhất cũng thoải mái hơn ở cùng cậu hai cậu út của cô, rồi ngày nào cũng phải để ý đến mấy chuyện vớ vẩn của họ.

Nghe vậy, hai ông bà già ngẩn ra.

“Tiểu Tô, cháu ở nhà chú hai cháu không thoải mái à?” Ông ngoại Tô thận trọng hỏi dò.

“Đúng là không thoải mái chút nào ạ! Hơn nữa, Tề Đan Dương và Tề Đan Thần cũng lớn cả rồi, chúng nó chê phòng nhỏ. Cứ tiếp tục ở lại đó thực sự hơi chật chội. Cháu vốn định ở lại trường, nhưng ở trường cũng phải đóng tiền, hơn nữa trong ký túc xá quá đông đúc, sợ là không tiện học hành. Giờ biết bố mẹ cháu còn để lại cho cháu căn hộ này thì chẳng phải là tiện quá rồi còn gì ạ?” Tề Tiểu Tô mở cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, chợt vui vẻ nói, “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà qua đây nhìn này, đứng đây có thể nhìn thấy trường cháu đấy ạ! Ông bà xem kìa, tòa nhà cao nhất đó, tường màu xanh lam ấy ạ, đó chính là tòa nhà hành chính của trường cháu, từ đây đi qua đó chắc chỉ mất 20 phút thôi ạ!”

Khu vực này thực sự quá tuyệt vời.

“Đúng rồi nhỉ, sao lúc trước ông bà không phát hiện ra chứ?” Bà ngoại Tô gật đầu.

“Có điều, một mình cháu ở đây không an toàn lắm,” Bà ngoại Tô nói: “Mà sợ là bà với ông ngoại cháu ở đây cũng không quen lắm, cao quá, cũng không có sân, ở nhà còn trồng rau, nuôi mấy con gà, ăn trứng gà tươi được…”

Tề Tiểu Tô nghĩ cũng thấy đúng, chắc chắn họ không quen, hơn nữa, nhà ở thành Bắc là do họ tự xây lên, vì sao phải để cho hai ông cậu cù bất cù bơ kia hưởng chứ?

Cô cũng không ép hai cụ, nhưng lại thuyết phục họ, dù thế nào mình cũng phải chuyển ra đây ở.

Cuối cùng ông ngoại Tô đành thỏa hiệp, chỉ lộ ra vẻ khó xử: “Chuyện này cũng không vội được, cháu xem trong nhà này không có chút đồ gia dụng nào, dù cháu có muốn chuyển tới đây thì cũng phải chờ sắm sửa đủ đồ gia dụng mới ở được chứ.”

Tề Tiểu Tô cũng bị dội một gáo nước lạnh, đúng thế, hiện giờ cô không có tiền, làm sao mua đồ gia dụng được? Cũng không thể trông chờ vào ông bà ngoại, rõ ràng họ đã bị mấy người con trai bóc lột đến không còn được mấy đồng rồi.

Nhưng cô cũng không muốn từ từ nữa, Tề gia kia, dù thế nào cô cũng không muốn quay lại, lần này dứt khoát chuyển ra đi.

5 vạn tệ kia, ngày hôm nay cô phải đi lấy lại.

Có điều, đôi khi kế hoạch cũng không chống lại được tình huống bất ngờ, khi cô đang ngồi đây hoạch định tương lại, thì Ngô Kiến trọc đầu kia cũng đã tìm đến đây rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.