Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 185: Nhìn trộm – Botruyen

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 185: Nhìn trộm

“Cẩn thận.”

Chúc Tường Đông ngay lập tức theo bản năng với tay về phía eo cô giữ lại, nhưng khiến hắn hoàn toàn không ngờ là Tề Tiểu Tô lại vẫn có thể nhận ra được, eo linh hoạt lắc một cái, lại tránh được hắn, cả ly trà trong tay liền hắt lên Thạch Quỷ.

Cái này có thể coi như là trúng ngực, bởi vì cả ly trà lớn kia đều đổ lên ngực Thạch Quỷ.

“Ôi chao, thật xin lỗi ông Thạch Quỷ! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Tề Tiểu Tô giơ tay ra liều mạng lau quần áo của hắn, nhưng nước trà làm sao có thể lau sạch được? Hơn nữa cô vừa mới ăn điểm tâm, trên tay còn dính một ít vụn bánh ngọt, lúc này đều lau hết lên quần áo hắn.

Sắc mặt Thạch Quỷ vô cùng khó coi, Minh Thông cũng xanh mặt, lập tức kéo Tề Tiểu Tô ra.

“Cô rốt cuộc đang làm gì hả!”

“Chính là không cẩn thận vấp phải chân bàn thôi mà, thật xin lỗi, tôi cũng không phải là cố ý đâu, ông Thạch Quỷ đại nhân đại lượng, đừng tính toán với tôi nhé.” Tề Tiểu Tô lúc này bày ra bộ mặt thành khẩn không ngừng nói xin lỗi.

Minh Thông trước đó thua trong tay cô vốn dĩ nhìn cô hết sức không vừa mắt, bây giờ càng nổi giận đùng đùng, trừng cô, chỉ ngực bố mình tức giận nói: “Cô nhìn đi, bây giờ quần áo của sư phụ tôi vừa ướt vừa bẩn rồi, còn mặc thế nào hả?”

Tề Tiểu Tô tiếp tục cúi đầu khom lưng xin lỗi, thuận tiện lén liếc Thạch Quỷ ướt đẫm khắp ngực, trong lòng thầm vui. Mặc dù cách này rất cũ, nhưng đơn giản hiệu quả!

Hơn nữa cô vừa rồi thừa dịp sờ mấy cái, xác nhận ở trong ngực và cổ hắn không giấu hoặc là đeo bất cứ thứ gì.

Nếu như có khả năng, chỉ có thể là đeo trên tay, hoặc là túi quần?

Nhưng bây giờ thời tiết không phải quá lạnh, chỉ là mặc áo mỏng dài tay, nhìn không có chỗ nào có thể giấu một mảnh vỡ áo giáp được.

Chẳng lẽ mảnh vỡ kia rất nhỏ? Nhưng nếu quả thật nhỏ như vậy, tại sao năng lượng lại mạnh thế?

Tề Tiểu Tô cúi đầu, giống như là một đứa bé làm sai chuyện bị mắng không dám ngẩng đầu lên, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Chúc Tường Viêm nhìn mà đau lòng, lập tức đứng dậy: “Tôi kêu người đưa một bộ quần áo mới đến cho ông Thạch, Tề Tiểu Tô cũng không phải cố ý.”

Nói rồi liền gọi điện thoại, dặn dò đàn em lập tức đến cửa hàng đồ nam nhãn hiệu đắt tiền nào đó mua bộ quần áo mới cho Thạch Quỷ. Đồng thời còn trấn an vỗ vỗ vai Tề Tiểu Tô, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Chúc Tường Đông ngồi ở đó, liếc Tề Tiểu Tô một cái, không nhịn được muốn lắc đầu.

Cô nhóc này lại giở trò quỷ gì?

Nếu nói ban đầu hắn cũng không biết Tề Tiểu Tô giả vờ, sau khi cô tránh khỏi tay hắn liền lập tức tỉnh ngộ. Hơn nữa cô vừa rồi sờ ngực Thạch Quỷ, tưởng hắn không nhìn ra là cố ý chắc?

“Không cần đâu, chúng tôi bây giờ trở về khách sạn thay.” Thạch Quỷ lúc này cũng không tiện so đo với Tề Tiểu Tô, nhưng sắc mặt hắn cũng thực sự không dễ nhìn.

“Vậy không được, vậy không được, ông Thạch Quỷ dẫu sao tuổi cũng không còn trẻ, ngực bị ướt như vậy, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu ra ngoài bị gió lạnh thổi, sợ dễ bị lạnh.” Tề Tiểu Tô lập tức ngăn hắn lại, “Tiểu Viêm đã kêu người đưa quần áo tới rồi, không bằng ông Thạch Quỷ đi tắm nước nóng trước đi? Đợi một lát nữa rồi thay quần áo mới.”

Chúc Tường Đông ngồi ở trên ghế sô pha nghe mà dở khóc dở cười.

Cô nhóc này rốt cuộc là lấy gan ở đâu ra chứ? Đây là nhà của ai? Lại đến phiên cô quyết định sao.

Lập trường và thân phận của Thạch Quỷ bây giờ không phải có thể đùa giỡn, nếu như Nghê Hào biết cũng khó tránh khỏi muốn gây chuyện, sớm tiễn đi là tốt nhất, nhưng cô bây giờ lại muốn giữ người ta ở lại tắm làm gì?

Rốt cuộc có mưu toan gì?

Đang nghĩ như vậy, Tề Tiểu Tô liền xoay đầu lại nhìn hắn một cái, nháy mắt với hắn, ánh mắt kia trong suốt linh động giống như biết nói chuyện, hắn rõ ràng nhìn hiểu ý cô.

Xin anh đó, giúp tôi đi.

Trong đôi mắt sâu xa của Chúc Tường Đông hiện lên nụ cười, đứng lên, nói: “Ông Thạch Quỷ đi ra ngoài như vậy vạn nhất gặp phải phóng viên sẽ khó coi lắm, bây giờ cũng sắp đến bữa tối rồi, không biết Chúc mỗ có vinh hạnh mời ông Thạch Quỷ và cậu Minh Thông dùng bữa cơm rau dưa không?”

Cuối cùng, Thạch Quỷ chỉ đành ở lại.

Chúc Tường Viêm đích thân dẫn hắn đến phòng tắm trong phòng của khách, Minh Thông ở lại phòng khách tiếp tục uống trà đọc báo, Chúc Tường Đông ra vẻ vết thương có chút đau phải về giường nghỉ ngơi nửa tiếng thứ cho không tiếp được, liền không có ai quản Tề Tiểu Tô.

Cô rón ra rón rén lên tầng hai, kín đáo đến căn phòng cho khách mà Thạch Quỷ tắm kia, Chúc Tường Viêm có thể đã đi xuống tầng sắp xếp bữa tối rồi, bên trong yên tĩnh, cửa phòng tắm đang đóng, nhưng đã bật đèn.

“Làm sao đây, Tiểu Nhất, chẳng lẽ tôi phải nhìn trộm Thạch Quỷ tắm sao?”

Tai dán vào cửa phòng tắm, nhưng cô lại xoắn xuýt.

Liệu có bị đau mắt hột không? Liệu có giống biến thái không? Lại nhìn trộm một ông già tắm!

“Bản Hệ thống bây giờ không có năng lượng làm mờ cho cô rồi. Thiếu soái khẳng định không cho cô nhìn người đàn ông khác tắm đâu, nghĩ cách khác đi.”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức liên lạc với Vệ Thường Khuynh: “Thiếu soái, anh dùng hết năng lượng, giờ thì hay rồi, Tề Tiểu Tô muốn nhìn lén Thạch Quỷ tắm!”

Mẹ kiếp.

Gương mặt tuấn tú của Vệ Thường Khuynh lập tức đen xì.

Anh nhanh chóng truyền số liệu, đi ra đúng lúc thấy Tề Tiểu Tô giơ tay cầm chốt cửa đang xoay, anh tiến lên giơ tay trước mặt cô, che miệng khóa họng, kéo cô sang bên cạnh.

“Muốn chết à?”

Âm thanh u ám truyền từ đỉnh đầu xuống, Tề Tiểu Tô ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang túm anh buông xuống, không dễ dàng gì mới phát ra tiếng: “Thiếu soái, tôi nghe được tiếng Thạch Quỷ cởi quần áo rồi.”

Vệ Thường Khuynh càng khoá cô chặt hơn, giơ tay véo má cô: “Em còn thật sự muốn đi xem.”

“Nếu không thì làm thế nào?” Tề Tiểu Tô hất tay anh ra, đã thành hình ảnh mờ như sắp biến mất rồi, sức lực vẫn còn lớn như vậy, đúng là nguy hiểm mà.

“Tôi đi vào.” Vệ Thường Khuynh nhíu mày.

“A đúng vậy, tôi cầm tay anh, anh đi vào, hắn còn không nhìn thấy anh.” Nhiều nhất là thấy khe cửa có cái tay thò vào thôi. Nhưng theo cô thấy, phòng tắm quá lớn, khi tắm còn ẩm ướt, có hơi nước nóng, Thạch Quỷ chưa chắc có thể chú ý đến cửa.

Đến khi bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Vệ Thường Khuynh mới đẩy cửa ra lắc mình vào, anh muốn sờ vào đồ vật nhất định phải mượn tay Tề Tiểu Tô, tự mình không đụng được.

Thạch Quỷ quả nhiên là đang tắm rửa trong phòng tắm thủy tinh, Vệ Thường Khuynh kiểm tra bồn rửa mặt và giá đồ trên tường, không phát hiện bất kỳ mảnh vụn nào. May mà quần áo hắn thay ra đặt cạnh cửa, anh kêu Tề Tiểu Tô kéo ra ngoài lục soát, mình thì vào trong phòng tắm.

“Túi quần túi áo đều tìm cả rồi, không có gì cả.”

Tề Tiểu Tô buồn bực nói: “Liệu có đeo trên người không, tắm cũng không lấy xuống?”

Giọng Vệ Thường Khuynh có chút quái dị: “Trên người hắn không có gì cả.”

“Cái gì? Làm sao có thể?”

“Mảnh vỡ chắc chắn ở trên người hắn.”

Tề Tiểu Tô bị làm cho mơ hồ, không tìm được, còn nói trên người hắn không có gì cả, mảnh vỡ tại sao còn ở trên người hắn?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.