Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 184: Năng lượng của mảnh vỡ – Botruyen

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 184: Năng lượng của mảnh vỡ

Tề Tiểu Tô thật lâu không dám tiếp nhận cái hiện thực này.

Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ Vệ Thường Khuynh sẽ không sống được nữa. Bởi vì dù anh bị kẹt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi vẫn không sao, hơn nữa có Hệ thống nghịch thiên siêu cường như vậy, anh thậm chí còn có thể truyền thực thể đến bên cạnh cô, cho dù chỉ là một người được truyền qua như vậy, cũng biểu hiện ra năng lực vô cùng dũng mãnh. Cho nên cô trước nay chưa từng nghĩ về chuyện anh có nguy hiểm.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy anh nói anh có thể sẽ không sống nổi nữa, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Thấy cô kinh hãi đến thất thanh, trong lòng Vệ Thường Khuynh ấm áp, giơ tay sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Có phải lo lắng cho bản Thiếu soái không?”

Tề Tiểu Tô theo bản năng gật đầu, lẩm bẩm hỏi anh: “Vậy làm thế nào bây giờ?”

Phải làm thế nào?

Vệ Thường Khuynh thật sự sắp chết rồi?

Cô cảm thấy tim mình thắt lại.

Vệ Thường Khuynh nói: “Em phải đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, nhanh chóng tìm được nhiều năng lượng hơn, tìm được nhiều mảnh vỡ hơn, tìm được tôi.”

“Anh còn có thể kiên trì được bao lâu?”

“Cái này không thể chắc chắn, bởi vì năng lượng ở đây trôi mất không phải là thứ tôi có thể khống chế.”

“Tại sao năng lượng lại trôi mất? Anh đang ở chỗ nào?” Tề Tiểu Tô cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, anh rốt cuộc là bị kẹt ở nơi nào?

“Đợi đã,” Cô đột nhiên có chút hiểu ra, “Chỗ anh bị kẹt có năng lượng, ý là, chỗ đó có khoáng thạch sao?” Đối với bọn họ mà nói, đương nhiên không thể nào nói mấy thứ huyền diệu như trời đất vạn vật đều có linh khí, trong khoáng thạch mới chứa năng lượng! Vậy thì, chẳng lẽ anh là bị bao vây ở trong hầm mỏ nào đó sao?

Vệ Thường Khuynh gật gật đầu: “Đây chính là tin tức tốt tôi muốn nói với em.”

Tề Tiểu Tô lập tức khẩn trương nhìn anh: “Anh biết vị trí của mình rồi?”

“Tin tốt chính là, bây giờ tôi chắc chắn mình đang ở trong một khu mỏ, ở đây vừa vặn có một một cái hang động ở dưới đất, nhưng mà, hẳn là có người bắt đầu lấy quặng rồi, cho nên tôi mới cảm thấy năng lượng đang trôi mất.”

Tề Tiểu Tô vỗ tay: “Cho nên, chỉ cần chúng ta tra được chỗ nào gần đây mới bắt đầu lấy quặng, thì có thể là chỗ của anh!”

“Đúng thế.”

Tề Tiểu Tô lập tức nói: “Vậy tranh thủ thời gian kêu Hệ thống tra đi.”

“Hệ thống bây giờ không đủ năng lượng, cho nên, bây giờ chủ yếu nhất, vẫn là lấy được mảnh vỡ áo giáp trên người Thạch Quỷ.” Vệ Thường Khuynh nhéo má cô, nhẹ giọng, “Em chỉ có thể tự làm rồi, có sợ không?”

Có sợ không?

Tề Tiểu Tô ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh càng ngày càng nhạt, trong đầu vẫn còn tiếng luồng điện xẹt xẹt của Hệ thống Tiểu Nhất truyền đến, trong lòng cũng sốt ruột.

“Không sợ, anh đừng lo lắng, tôi sẽ lấy được mảnh vỡ cứu anh ra. Anh bây giờ cắt đứt truyền số liệu đi, trước giữ lại chút năng lượng, tôi đi tìm Thạch Quỷ.”

Cô xoay người rời đi.

Hệ thống Tiểu Nhất lúc này mới lên tiếng: “Thiếu soái, anh thế này có tính là lừa dối cô ấy không?”

Giọng Vệ Thường Khuynh có chút yếu đi: “Bản Thiếu soái lừa dối cô ấy cái gì?”

“Vốn dĩ bản Hệ thống hấp thu năng lượng chưa được bao lâu, vẫn còn, anh lại lừa cô ấy nói là vì sau khi dạy cô ấy đánh nhau tiêu hao hết năng lượng, rõ ràng là bởi vì anh tự ý dùng năng lượng đi thu thập tin tức của gia tộc.”

Tề Tiểu Tô còn tưởng là thật.

“Nếu không cậu cảm thấy bản Thiếu soái nói rõ chân tướng với cô ấy, cô ấy sẽ không nổ tung sao? Cô nhóc kia quý tiền chết đi được, nếu như biết năng lượng ngọc cô ấy tìm được bị bản Thiếu soái dùng hết rồi, sau này còn có thể cho bản Thiếu soái dùng sao?”

“Vậy anh không thể đợi lần này sau khi lấy được mảnh vỡ áo giáp trên người Thạch Quỷ rồi hãy đi tìm sao?”

“Bản Thiếu soái nhất định phải mau chóng đi ra.”

Không thể đợi thêm nữa.

Chuyện vừa rồi anh nói với Tề Tiểu Tô liên quan đến năng lượng chỗ anh trôi mất là thật, cái này không thể đợi được. Còn có một nguyên nhân khác là, anh cảm thấy mình phải nhanh ra ngoài, chân chính đến bên cạnh cô, nếu không cô thật sự bị người đàn ông khác quyến rũ thì làm thế nào?

Vả lại, là một Thiếu soái của quân đội liên minh, sao anh có thể cứ ngồi há miệng chờ sung, đợi một cô gái tới cứu mình, nhìn cô một mình tứ cố vô thân đối mặt với nhiều mưa gió như vậy?

Anh là quân nhân, cũng là một người đàn ông.

Cho nên, anh không chỉ là phải ra ngoài, còn phải trở về gia tộc, giành lấy một thân phận lớn mạnh, chân chính làm chỗ dựa vững chắc cho cô, làm cái ô cho cô.

Chỉ là Vệ Thường Khuynh không quen chuyện gì cũng giải thích rõ ràng, Vệ Thiếu soái lựa chọn giấu Tề Tiểu Tô trước.

Lúc này Tề Tiểu Tô đương nhiên không biết, trong lòng cô càng ngày càng lo lắng, bước nhanh về phía phòng khách của biệt thự.

Cô đi từ cửa sau ra, đương nhiên cũng là từ cửa sau đi vào, lúc đến phòng khách cô vừa vặn loáng thoáng nghe được bốn chữ thị trấn Minh Quang, nhưng giọng của đối phương rất nhanh liền dừng lại, giống như là phát giác cô đến gần.

Như vậy khiến cho Tề Tiểu Tô thoáng cảm thấy có chút kỳ quái, thính lực của Thạch Quỷ tốt như vậy sao?

“Cô Tề có hài lòng với chỗ này không?” Chúc Tường Đông thấy cô trở lại, lại vẫy tay bảo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tề Tiểu Tô đi tới, nói: “Căn nhà này của Chúc lão đại là biệt thự hàng thật giá thật, tôi còn có thể không hài lòng sao? Sao thế, hai người nói xong rồi?”

“Đã nói gần xong rồi.” Chúc Tường Đông đưa một ly trà cho cô, “Nhiệt độ vừa đủ, của cô là trà hoa cúc Phổ Nhĩ, Phổ Nhĩ là ngắt từ lá trà hoang dại trăm năm làm thành, mùi vị khác trà trên thị trường, uống thử xem.”

Sau khi Tề Tiểu Tô nhận lấy trà, hắn búng tay liền có người bưng một đĩa bánh ngọt lên, đặt trước mặt cô.

Đó là một đĩa bánh đậu xanh, trông tương đối tinh xảo, nhìn đã thấy ngon mắt rồi.

“Thử xem, trà bánh này kết hợp là chuẩn nhất, đói rồi chứ?”

Hắn nhớ Tề Tiểu Tô luôn chưa có thời gian dùng cơm.

Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra, không nhịn được nuốt nước miếng. Bánh ngọt kia có mùi đậu xanh thoang thoảng, khiến cho bụng cô lập tức kêu rột rột.

Đói, đúng là đói chết mất.

Ngẩng đầu thấy Chúc Tường Viêm bên cạnh đang nháy nháy mắt với cô.

Xem đi, anh tôi thật sự là rất chu đáo với cô đúng chứ?

Trong lòng Tề Tiểu Tô có chút không tự nhiên, nhưng lúc này vẫn là bụng cô quan trọng hơn, cho nên cô lập tức cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng.

“Không ngờ còn có thể thấy anh Chúc dịu dàng như vậy.” Thạch Quỷ đứng lên, “Vậy chúng tôi cáo từ trước, chuyện vừa rồi xin anh Chúc suy nghĩ chút, Thạch mỗ đợi tin tốt.”

Đây là muốn đi rồi?

Trong lòng Tề Tiểu Tô quýnh lên, đây chính là một cơ hội tốt, nếu như hắn chạy rồi, còn không biết lúc nào có thể tìm mảnh vỡ áo giáp trên người hắn nữa.

Hơn nữa, ngày mai phải bắt đầu đấu đá rồi, không tìm được thì Hệ thống bây giờ không đủ năng lượng, ngày mai cô làm thế nào?

Tề Tiểu Tô đảo mắt một vòng, lập tức cũng đứng lên theo, nhìn giống như là có chút bức thiết đi về phía Thạch Quỷ, “Ông Thạch có thể đợi một chút không? Tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo một chút… a!”

Trên tay cô vẫn bê trà, lúc muốn vòng qua bàn trà, chân vấp vào chân bàn, cả người nhào về phía Thạch Quỷ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.