Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu – Chương 137: Chợ đêm – Botruyen

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 137: Chợ đêm

“Vậy Hoàng Nhược Mi kia có gì cần em phải cẩn thận?”

“Lời này tôi nói với em, em biết thế là được rồi, cũng đừng quá sợ hãi, tôi chỉ hy vọng em có chút phòng bị với cô ta.” Bạch Dư Tây nói tiếp một câu, Tề Tiểu Tô há to miệng.

Kỹ thuật lái xe của Bạch Dư Tây rất tốt, nhanh lại cẩn thận, đưa Tề Tiểu Tô đến sân bay, anh cũng xuống xe định đưa cô đến bên cạnh Nghiêm lão.

Tề Tiểu Tô chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Thầy Bạch, thầy biết nhà hàng Minh Phủ Tư Gia không?”

“Biết, sao thế?”

“Nếu như em khiến cho nó đóng cửa, có ảnh hưởng đến thầy không?” Cho tới nay Bạch Dư Tây vẫn luôn rất giúp đỡ cô, nếu như có thể, cô cũng không muốn tổn hại đến lợi ích của anh.

Hai ngày nay Hệ thống Tiểu Nhất đang tra mối quan hệ của bà chủ nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, phát hiện bà chủ, cũng chính là mẹ của Vu thiếu ngày đó hình như có qua lại thân thiết với Bạch Thế Tuấn bố của Bạch Dư Tây.

Đương nhiên, Hệ thống không tra được tỉ mỉ như vậy, chỉ là tra được giữa hai người này nhiều lần có điện thoại và tin nhắn qua lại, nội dung là cái gì thì không biết. Nếu như nói nhà hàng Minh Phủ Tư Gia cũng có dây mơ rễ má với Bạch gia, cô có thể suy nghĩ bỏ qua cho Minh Phủ Tư Gia.

Nhưng Tề Tiểu Tô không ngờ cô vừa hỏi những lời này, sắc mặt Bạch Dư Tây hơi trầm xuống.

Lát sau anh mới hỏi: “Em muốn khiến cho Minh Phủ đóng cửa ư?”

Tề Tiểu Tô thấy vẻ mặt anh có chút kỳ lạ, trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Bạch Dư Tây chợt bật cười, đưa tay xoa đầu cô, “Không dễ vậy đâu, nói thật cho em biết, Minh Phủ Tư Gia cũng có ba phần cổ phần của bố anh.”

Ách.

“Nhưng nhìn anh có vẻ không phản đối?”

Nụ cười của Bạch Dư Tây hơi sâu, “Không sai, tôi không phản đối, nhưng chuyện này tôi không thể giúp em, tôi chỉ có thể giả vờ như không biết. Nếu như em thật sự có thể khiến cho Minh Phủ đóng cửa, tôi nhất định sẽ mời em một bữa tiệc lớn để chúc mừng.”

Chuyện này vẫn thật sự lộ ra chút kỳ lạ.

Máu nhiều chuyện trong lòng Tề Tiểu Tô chợt dâng lên, chẳng lẽ chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thế Giai và bà chủ của Minh Phủ Tư Gia đó gian díu với nhau?

Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất đúng lúc vang lên: “Có cần bản Hệ thống tra chút không?”

“Trước kia không phải cậu nói cậu là Hệ thống quân đội, không thể làm chuyện trái pháp luật sao?” Sao bây giờ cái gì cũng muốn tra thế?

Hệ thống nghiêm túc nói: “Nhiều chuyện cũng không phạm pháp, hóng hớt là thiên tính của con người.”

“… Cậu có phải là người đâu.”

“Bản Hệ thống rất muốn coi câu này là sỉ nhục.”

“Dẹp đi, cậu vốn dĩ không phải là người.”

Bọn họ đến phòng chờ VIP, Nghiêm lão đang dịu dàng nói chuyện với một cô gái. Cô gái kia chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mặc một chiếc váy ngắn, tóc uốn ngang vai, nhìn rất trong trẻo, thanh xuân. Cô ấy vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng lên, mỉm cười gật đầu với Tề Tiểu Tô trước, sau đó chào hỏi Bạch Dư Tây.

“Bạch thiếu, gần đây đi làm giáo viên à, lâu lắm không ra ngoài tụ họp rồi.”

“Cô Tư, đã lâu không gặp.”

Cô gái trẻ tuổi này chính là Nghiêm Uyển Nghi cô Tư của Nghiêm gia, con gái út mà Nghiêm lão khá nuông chiều. Kiếp trước Tề Tiểu Tô từng nhìn thấy trên báo, nhưng đều là paparazzi chụp trộm ban đêm, rất mờ nhạt, bây giờ nhìn thấy người thật, cảm thấy xinh đẹp hơn nhiều.

Mỗi lần nhìn thấy người của Nghiêm gia, tâm trạng của Tề Tiểu Tô lại hơi phức tạp, kết quả của Nghiêm Tứ tiểu thư xinh đẹp này như vậy, lúc chưa quen đã làm người ta cảm thấy thổn thức, đừng nói bây giờ người thật đứng ở trước mặt cô.

“Em chính là Tề Tiểu Tô sao? Chào em, chị là Nghiêm Uyển Nghi.”

Nghiêm Uyển Nghi giơ tay ra với Tề Tiểu Tô, ánh mắt trong veo, nụ cười xinh đẹp.

Tề Tiểu Tô bắt tay cô ấy một cái, cô ấy lại nói tiếp: “Lần này chị phải năn nỉ bố chị mãi, ông mới đồng ý cho chị đi cùng, có điều ông ra điều kiện với chị là phải đi theo em, hơn nữa, cố gắng nghe lời em, nếu như chị không đồng ý, ông sẽ không dẫn chị đi nữa.”

Mọi người đều bật cười lên.

Tề Tiểu Tô có chút không nói nổi.

Bạch Dư Tây nhận một cú điện thoại rời đi trước, trước khi đi dặn dò Tề Tiểu Tô: “Tiểu Tô, nhớ lời tôi dặn em nhé.”

Đợi sau khi anh ta đi, Nghiêm Uyển Nghi tò mò nhìn Tề Tiểu Tô, nhưng sắp lên máy bay rồi, cô ấy cũng không hỏi gì.

Nghiêm lão đặt khoang hạng nhất, Tề Tiểu Tô cũng coi như được hưởng ké đãi ngộ của khoang hạng nhất.

Vừa lên máy bay, Nghiêm Uyển Nghi liền hơi mệt mỏi, ngủ suốt cả chặng đường. Mà vừa xuống máy bay cô ấy lại khoẻ như vâm, điều này khiến cho Tề Tiểu Tô cảm thấy rất buồn cười.

Thành phố K, một thành phố cổ kính, nhưng những năm vừa rồi tốc độ phát triển cũng rất nhanh. Bởi vì hoa tươi nổi tiếng cả nước, thành phố cũng chú trọng về mặt này để trang trí nên nhìn rất tươi đẹp mà tinh xảo.

Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy thích thành phố này. Phòng của cô và Nghiêm Uyển Nghi ở cạnh nhau. Vào khách sạn nhận phòng xong, cô liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, bởi vì buổi đấu đá ngày mai mới bắt đầu. Mà lúc cô tới là tới tay không, không phải là không kịp thu dọn hành lý mà cô vốn không có hành lý gì mà thu dọn, chi bằng không mang nữa, tới đây thuận tiện đi dạo phố mua hai bộ quần áo mới luôn.

“Tiểu Tô, chị cùng em ra ngoài nhé!” Nghiêm Uyển Nghi nhanh chóng thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái đi ra, nhìn vô cùng có sức sống.

“Em không có mục đích gì, chỉ đi dạo loanh quanh một chút thôi.” Tề Tiểu Tô nói rõ trước. Cô vẫn thật sự hơi lo lắng trong việc tiếp xúc với những thiên kim nhà giàu này, bọn họ có chỗ tiêu dùng cố định, mà thực ra cô không hề muốn mua những bộ quần áo trên mấy nghìn kia.

Không ngờ vừa nói như vậy, ánh mắt Nghiêm Uyển Nghi liền sáng lên: “Đi dạo lung tung sao? Chị thích nhất đấy! Em có đi chợ đêm ăn vặt không? Bố chị luôn không cho chị đi, nói đồ ở đó không vệ sinh, nhưng chị thật sự rất muốn đi nếm thử đặc sản của địa phương!”

“À, đúng là em cũng định đi.” Tề Tiểu Tô toát mồ hôi, cô chưa từng nghĩ như vậy, kiếp trước một trong những mơ ước của cô chính là du lịch khắp nơi, ăn hết đồ ăn ngon của nơi đó, bây giờ hiếm lắm mới đến được thành phố K, không đi chợ đêm sao được?

Vả lại, có thể bởi vì công việc phá vỡ kế hoạch rèn luyện của Vệ Thường Khuynh, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Dẫn chị đi nhé, dẫn chị đi nhé.” Mặc dù Nghiêm Uyển Nghi đã hai lăm tuổi rồi nhưng lời nói cử chỉ xem ra vẫn giống Tề Tiểu Tô, đây thật sự là một cô công chúa được nâng trong lòng bàn tay. Cho nên, kiếp trước trong nhà biến đổi lớn như vậy, cô ấy hẳn là không chịu nổi áp lực.

Tề Tiểu Tô liếc sang phòng Nghiêm lão: “Không cần nói với bố chị một tiếng sao?”

Nghiêm Uyển Nghi chớp mắt, lập tức chạy tới, gõ cửa, còn chưa chờ người ở bên trong mở cửa, cô ấy đã hô to một tiếng: “Bố ơi, con và Tiểu Tô đi dạo phố đây!” Sau đó lại hùng hục qua kéo tay cô chạy.

“Đi thôi, chị đã nói rồi nhé.”

Tiểu Tô không nói nổi.

Bọn họ bắt một chiếc xe taxi đến chợ đêm, bây giờ khoảng bảy rưỡi tối, chợ đêm đã mở rồi, tiếng người ồn ào khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.