Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm – Chương 9 Về \”nhà\” – Botruyen

Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm - Chương 9 Về \"nhà\"

Sáng hôm sau, khi đồng hồ điểm 7h  sáng. Cô VSCN xong xuôi đi xuống nhà, nấu ăn, hai mẹ con ăn xong. Mẹ cô hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ cam, bay lên vai cô. Đây là thiên phú riêng của mẹ cô, biến hóa thành động vật.

Cô xách hành lý về nhà, bước vào nhà, họ đang ăn sáng, thấy cô về đều dừng đũa. Ngoại trừ hai mẹ con nữ chủ phải giả vờ lương thiện nên vờ hỏi thăm đôi chút thì hai người đàn ông còn lại đều nhăn mày nhìn cô, Vũ Thiên Hùng lên tiếng:

“Biết về rồi sao? Tao còn tưởng mày chết rồi nên không về chứ.” Lời nói lạnh nhạt như đang nói cùng một người xa lạ chứ không phải con gái của mình vậy.

Bỗng ông ta cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, quay sang nhìn cô, thấy cô vẫn lạnh lùng như vậy thì khó hiểu, tầm mắt ông chợt bị thu hút bởi một thân ảnh màu đỏ cam.

Đó là một con chim nhỏ rất đẹp, bộ lông đỏ cam mượt mà, bóng loáng, cái mỏ màu vàng ươm, đôi mắt đen như hắc thạch làm người ta say mê.

Đôi mắt đó nhìn ông đầy khó tin, thất vọng cùng thật sâu thống khổ. Ông giật mình, một con súc sinh mà thôi, sao lại có linh tính đến vậy, mà ánh mắt đó là sao? Thất vọng? Khó tin? Thống khổ? Chắc dạo này làm việc nhiều quá nên hoa mắt rồi.

Cô không nói gì, cô muốn mẹ nhìn thấy rõ, ông ta không đáng được bà yêu, cô không muốn bà đau khổ trong những ngày cuối cùng của cuộc đời này.

Nhìn qua cô rất bình tĩnh, không quan tâm gì, kỳ thực, cô vẫn quan sát tâm trạng của mẹ cô. Khi thấy biểu hiện của bà, cô nói:

“Yên tâm, sức sống của tôi so với gián còn cường. Ông khỏi lo, mà yên tâm đi, tôi chỉ về lấy chút đồ thôi. Sẽ không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mấy người đâu.” Nói rồi đi thẳng đến lầu trên, vào phòng của mình.

“Rầm! Mày dám nói với bố mày thế sao? Đồ mất dạy!” Ông ta nổi giận đập bàn một cái, hung tợn nhìn cô làm con chim nhỏ kia run lên bần bật.

Cô vốn không quan tâm nhưng nghe ông ta nói thế thì dừng lại, nói một câu:

“Nhờ phúc của ông.”

“Mày…”

“Bác Phúc, bác lên đây với cháu một lát nhé!”

“À…vâng”

“Cạch!  “

.

.

Trong một căn phòng màu xanh lam, có một người phụ nữ đang ngồi, bà nhắm mắt lại, trên môi nở rộ một nụ cười hạnh phúc.

Một bé trai phấn điêu ngọc mài chạy chậm đến, vỡ ra một nụ cười tươi rói nói:

“Rồi, mẹ mở mắt ra đi.”

Người phụ nữ mở mắt ra, che miệng lại, hạnh phúc cười ôm lấy cậu bé nói:

“Bảo bối, này…này là con vẽ sao?”

“Ân!”

“Ôi, chụt. Mẹ yêu con chết mất! Mẹ sẽ giữ gìn nó thật tốt.”

“Mẹ thật là…không cần đâu. Bức này không đẹp lắm, mai mốt con sẽ vẽ bức khác đẹp hơn cho mẹ.”

“Thật sao?”

Gật gật đầu.

“Ôi, mẹ vui quá. Nhưng mà mẹ vẫn rất thích bức tranh này, vì đây là bức tranh đầu tiên con vẽ cho mẹ mà!” Nói rồi bà ôm chặt đứa bé, cùng nhau ngắm nhìn bức tranh.

Bức tranh đó rất bình thường, không đẹp lắm. Bức tranh vẽ một người phụ nữ ngồi bên hồ sen, mỉm cười dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ, hai cha con đang chơi đá banh. Tuy tranh không đẹp nhưng người phụ nữ đã rất vui, bà xem nó như báu vật vậy, cẩn thận cất trong tủ.

Vũ Thiên Anh che mặt lại, một giọt lệ chảy dài trên khuôn mặt anh khí kia, miệng nỉ non:

“Mấy người nói dối. Bà ta sao có thể…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.