Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm – Chương 57 Phản phệ! tiêu diệt tiểu quỷ! (1) – Botruyen

Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm - Chương 57 Phản phệ! tiêu diệt tiểu quỷ! (1)

Véo….. Bịch…. Bụp bụp bụp…..

“Aaaaaa… Ui chu choa ôi! Cái mông của tui! “

Trong không gian trắng xóa, một lỗ hổng màu đen dần mở rộng, sau 1, lỗ hổng uốn éo vài cái rồi “phun ra” một người.

Người này vừa bị phun ra đã lăn vài vòng rồi hai tay ôm lấy mông, khóc lóc. Mọi người có biết là ai không ạ?

Vâng! Không ai khác chính là bạn nhỏ Bảo Bảo của chúng ta! Bạn ý bị con chuột lang nước thẳng thừng vung đuôi đẩy đi và đã bay đến nơi này.

“Ha ha ha ha ha…. Chết đi! Mày chết đi! Con khốn! Mày và mẹ mày cũng sẽ như nhau thôi! Á ha ha ha ha…. “

Bảo Bảo đang suýt xoa cái mông bị ngã đau của mình thì bất chợt nghe được tiếng cười quái dị, lông tơ cô dựng thẳng đứng lên, từ từ quay đầu lại nhìn.

Sau lưng cô có một màn hình bằng nước. Trong màn hình là một người…. Ách, mà cũng không phải người, nói chung nhìn là lạ.

Người này khá giống Vũ Mị Nhi nhưng cũng không giống lắm. Vũ Mị Nhi bề ngoài tuy không phải là đẹp nhưng cũng thuộc loại thanh tú.

Nhưng người này cùng từ thanh tú không hợp nhau tý nào. Gương mặt trái xoan vốn hồng hào (nhờ phấn)  nay xám ngắt.

Đôi môi anh đào đỏ hồng (nhờ son)  nay tím ngắt, bên trong còn lộ ra vài cái răng nanh nhọn hoắt, đen đen vàng vàng đang nhỏ những chất lỏng màu vàng. Trông rất đáng sợ.

Đôi mắt nai tơ hay chớp nay đục ngầu màu đỏ của tơ máu, như muốn lòi ra khỏi hốc mắt đang nhìn một cô gái trong chậu nước. Mà cô gái ấy… Ác… Hình như là cô?

Bảo Bảo kinh ngạc vội nhìn vào trong màn hình nước. Trong chậu nước hiện rõ cô đang nằm trên giường, nửa thân dưới từ bụng trở xuống bị một luồng khí màu đen bao phủ.

Gương mặt xám trắng, tái nhợt, môi tím tái, mắt nhắm nghiền, hai hàng chân mày cau lại trông rất khổ sở, mồ hôi rịn ra thấm ướt cả ga giường.

Ngoài cửa phòng, người thân và bạn bè của cô nhìn cô rơi lệ, Gia Ngạo Luân và Bảo Minh ra sức giữ chặt Richard đang nổi điên đòi lao vào phòng, gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch dọa người, nước mắt tuôn rơi gào thét:

“Bảo Bảo! Tỉnh lại đi em! Đừng  làm anh và mọi người sợ! Em rất kiên cường mà! Em không thể chịu thua chúng được! Bảo Bảo à…. “

“Bảo Bảo…. Hức…. “
Ngọn lửa xanh cắn nuốt nó toàn thân vừa xong, nó chưa kịp thở dốc đã bị ngọn lửa đen bò đi lên.

Lửa đen là diệt hỏa,  sau khi thân thể tiểu quỷ bị trừng phạt thương tích đầy mình, nó liền bò lên cắn nuốt thân thể tiểu quỷ.

Nó cắn từ từ, như kiến cắn vậy, chậm rãi thâm nhập tận cốt tủy khiến người bị đốt đau đớn tột cùng.

“Aaaaaa… Đau… Đau quá… “

Trong màn hình bằng nước, Vũ Mị Nhi vốn tái nhợt mặt nằm chỏng vó trên giường đột nhiên tru lên đau đớn.

Tiếng hét của ả vừa to vừa chói tai khiến người làm trong biệt thự Vũ gia giật mình, Vũ Thiên Hùng và Lâm Á nghe được cũng chạy vội mà vào.

“Mị Nhi! A? “

Lâm Á là người đầu tiên xông vào, bà ta lo lắng gọi tên Vũ Mị Nhi, nhưng thấy cảnh bên trong, bà ta đứng hình không dám phản ứng.

Những người khác cũng chạy vào, thấy cảnh bên trong thì hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi lùi về sau.

Toàn thân Vũ Mị Nhi bị lửa xanh, đen đỏ lần lượt thiêu đốt. Thân thể ả quằn quại như con thú bị thương khắp giường, kỳ lạ là lửa chỉ tổn thương ả chứ chăn mền xung quanh không bị gì hết.

Ả mở to đôi mắt đục ngầu, chằng chịt tơ máu nhìn Lâm Á hét lên, tay chân lồm cồm bò về phía bà ta:

“Mẹ…. Mẹ cứu con đi! Mẹ cứu con đi…. Con đau quá mẹ ơi… Thứ này không những không nghe lời con mà còn đem con sống không bằng chết nữa…. Mẹ ơi cứu con…. “

“Mị… Mị Nhi…. “

Lâm Á hoảng sợ, cà lăm gọi tên con gái, trong lòng đau xót nhưng không dám bước lại gần ả.

“Mẹ…. Aaaaaaaa…. “

Vũ Mị Nhi gào thét.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.