Kia… Kia không phải là cô sao?
Bảo Bảo kinh hãi đứng chết trân tại chỗ, hai mắt mở to nhìn hai người kia.
Chỉ thấy chàng trai nhu tình nhìn cô gái, còn “cô” thì lạnh lùng nhìn anh chàng.
Gió nhẹ thổi bay những cánh hoa phượng đỏ, thổi bay mái tóc cô, cô khẽ cúi người vén lọn tóc lên hai bên tai, giương đôi mắt trong suốt, phẳng lặng như mặt hồ của mình nhìn chàng trai đáp:
“Không! “
Rồi phũ phàng quay lưng đi. Bỏ mặc chàng trai phía sau, mà không biết…
Giây phút thấy đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh mình, trái tim chàng trai như lỡ một nhịp.
Anh ta đưa tay chạm lên ngực mình, lẩm bẩm:
“Không! Tôi sẽ khiến em thành bạn gái tôi! Nhất định!”
“Cô” dường như cũng nghe thấy, nhưng mặc kệ và đi luôn.
Khi đó, cô 15 tuổi, anh 18 tuổi. Cô vì nhiệm vụ và ngụy trang nên giả làm nữ sinh trong một ngôi trường nổi tiếng, và anh là một học sinh trong đó.
Một kẻ mồ côi, sống trong máu tanh, bóng tối, luôn lạnh lùng và cô đơn với bốn bức tường.
Một kẻ có gia đình hạnh phúc, sống trong tình yêu thương của mẹ cha, bạn bè và ánh dương chói chang.
Hai kẻ vốn không hề liên quan gì đến nhau lại vì một hồi âm mưu mà gặp nhau. Từ đây, mở đầu cho những nỗi đau bất tận.
Những ngày kế tiếp, chàng trai ấy vẫn tiếp tục theo đuổi cô, mọi lúc mọi nơi, khiến cả trường không ai là không biết.
Cha mẹ anh dù biết anh theo đuổi một đứa con gái tầm thường cũng không ngăm cản. Cứ thế, ba năm trôi qua, họ dần trưởng thành.
Dần dần, trái tim sắt đá của cô cũng bị ánh dương của anh làm tan chảy. Cô_đã yêu anh!
18 tuổi cô, đã chấp nhận tình cảm của anh, anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Cảm ơn em! ” cảm ơn em đã chấp nhận tình cảm của anh, cảm ơn em đã chịu mở ra cánh cửa lòng trước khi anh chùn bước, cảm ơn em đã…. Chọn hy sinh vì anh.
Đôi mắt ấm áp tựa ánh dương quang của anh lóe ra những tia sáng âm u. Mà đang chìm trong hạnh phúc cô, không hề hay biết gì.Khi đó cô đã nghĩ, cứ thế quên đi tất cả cũng tốt! Mình không cần gì nhiều, chỉ cần một người yêu mình, cùng mình tạo ra một mái ấm gia đình như ba và mẹ là được.
“Cô là thành viên của Ghost! Mãi mãi! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trốn chạy _như Red! Vì Ghost sẽ là bóng ma ám ảnh cô cho đến tận cùng cái chết! “
“Tuệ Nhi, hãy nhớ, những người như chúng ta là không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai! “
Lời cảnh báo của Ghost, lời trăn trối trước khi ra đi của Red bỗng văng vẳng bên tai khiến cô rùng mình. Giương đôi mắt đen huyền, trong suốt nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt đầy thâm tình của anh.
Anh lại hôn lên chóp mũi cô một cái, hỏi:
“Sao vậy? “
…..
Tách.
Một giọt nước mắt rơi xuống đất, tạo nên âm thanh hết sức chói tai trong không gian yên tĩnh này.
Cô đưa tay lên mặt mình, nơi đó đã ướt đẫm nước mắt mà cô nào biết.
“Sao? Có còn muốn xem tiếp không? “
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên sau lưng cô, cô quay lại nhìn.
Là một cô gái, cô ta rất đẹp, mái tóc màu xanh lục dài mút chỉ cà mau, trải đầy dưới đất, không biết dài cỡ nào!
Gương mặt trái xoan trắng nõn nà như trứng gà bóc, đôi mắt lục bích như viên pha lê rực rỡ sinh huy trong bóng tối, sóng mũi cao cao, đôi môi anh đào ngọt ngào khẽ mím.
Trên người mặc bộ đồ cổ trang màu xanh lục nốt, chỉ là… Ba vòng như nhau, một người trung thành với tổ quốc.
Đó là kết luận của cô lúc thấy người này. Cô nhìn gương mặt cô ta đang ngày càng đen lại suy nghĩ.
Cô ta hỏi mình có muốn xem tiếp không sao? Tuy nó khiến cô cảm thấy rất đau nhưng dường như nó rất quan trọng với cô, cô muốn xem.
“Mệt quá! Muốn xem tiếp thì nói quách cho rồi! Lại còn quan trọng với cả không quan trọng! “
Cô gái nọ bỗng tức giận gầm lên làm cô hết hồn, nhìn cô ta đầy khó hiểu.
“Nhìncáigì? Muốnxemtiếpphảikhông? Thế thì đi đi! “
Cô ta lại tức giận gầm lên, đẩy mạnh cô vào một cánh cửa chả biết xuất hiện tự bao giờ.
Cạch.
Cánh cửa khép lại cùng tiếng cười như điên như dại của hai người khác.
“ha ha ha ha ha…. Trời ơi, đau bụng quá…. Ba vòng như một…. “
“Ha ha ha ha ha…. Người trung thành với tổ quốc…. “
“Ha ha ha ha ha…. Ta nói Laura, đã biểu đi chọn giới tính đi mà không chịu! Giờ thì sung sướng rồi nhá! Nam chả ra nam, nữ chả ra nữ….. Ha ha ha ha… Còn bị nói như thế…. “
Không sai, người một thân màu xanh kia chính là Laura! Hai người phía sau, một là Shina, một là Bác Đa.
Họ vẫn trốn trong bóng tối ngồi xem kịch vui nãy giờ mới ra, vừa ra là đâm chọt ai đó liền. Không hổ danh là bạn tốt.
“Shina! Bác Đa! Hai người muốn chết? “
Laura gầm lên cực kỳ giận dữ, đổi lại là tràng cười càng thêm khoái trá của hai kẻ kia.