“Nào Bảo Bảo, ngoan ăn một miếng thôi ha!”
Trong phòng bệnh, một giọng nói ôn nhu vang lên, chủ nhân của giọng nói này đang dụ dỗ ai đó. Và ai đó thì rất rất rất bực mình, cô cũng không phải con nít, làm gì mà cứ như dụ trẻ lên ba vậy. Ai đó không thuận theo quay đầu đi làm lơ ánh mắt đầy mong chờ kia.
“Hức hức hức, Bảo Bảo không xương chị sao? Chỉ ăn một miếng thôi mà.”
“Không!” Đáp lại là một câu lạnh tanh dập tắt nhuệ khí của người nào đó.
“Sao vậy?” Thu Trang khó hiểu, hai hôm trước còn rất tốt mà, sao bữa nay bướng thế.
Nhíu nhíu mày nhìn tô cháo trước mắt, cô nói:
“Hai hôm nay toàn ăn cháo, ngày nào cũng là tủy heo hết, béo ngậy, ngọt ngấy, ăn một hôm liền ngán chứ nói chi hai ngày. Còn có, cháo nấu lúc thì mặn quá, khi lại nhạt qua, rồi thì chua lòm, chắc đổ cả nửa chai dấm chứ chẳng ít, sáu bữa ăn mà em nếm đủ cả ngũ vị luôn rồi. Lại ăn nữa chắc không chờ bị đau đầu chết thì cũng bị cháo của chị…úm…”
“Tào lao, bớt nói bậy đi. Em sẽ không sao hết, tại chị cũng không hay nấu thứ này lắm, lần sau chị sẽ cẩn thận hơn nên em đừng nói thế nữa nhé, được không?”
Thu Trang đau lòng nói, cô bé này, bình thường mặt lạnh tanh, nhưng chỉ những ai tiếp xúc mới biết cô ấm áp cỡ nào, có lẽ tính cách này là do cô đơn đi. Dù sao ở nơi này được cả tuần rồi mà cũng chẳng có ai đến thăm, ngoại trừ lần trước bố cô đến một lần vì tưởng cô chết.
Thiên Bảo im lặng cảm nhận giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hõm vai mình, tay nhỏ bé đưa lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy kia, nhẹ nhàng vỗ.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Em ăn là được chứ gì!”
“Thôi, để chị đi nấu cái khác, dù gì, hôm nay chị lỡ cho hơi nhiều bột ngọt.” Mang theo giọng mũi, Thu Trang có chút áy nay nói.
“…”
“Haiz, thôi để em nấu.” Thở dài, hết cách, ai biểu cô kén ăn quá làm chi.
“Hả?” Lần này đến lượt Thu Trang sốc.
“Ha, giận rồi à. Hừ, thường thôi, tao nói cho mày biết. Mẹ mày là do mẹ tao làm hại đó, chính vì lần đó mẹ tao giả vờ bị té, làm sảy thai, đổ thừa cho mẹ mày, làm ba chửi bả, làm bả tức giận rời đi. Mà nói thật, nó cũng không phải con của ổng đâu, một lần mẹ tao đi bar về rồi có thôi, vậy mà ổng cứ tưởng là của mình, đau khổ muốn chết. Ha ha.
Cũng chính tao và mẹ luôn làm xấu hình tượng của mày trong lòng ba và anh hai, làm họ ghét mày, cũng chính tao đã dụ dỗ anh Phong, vị hôn phu của mày, làm ảnh hiểu lầm và chán ghét cuối cùng hủy hôn với mày luôn. Tao đã có quan hệ với ảnh rồi, cái lần tao nói bị mày bỏ thuốc đó, ảnh cũng nói sẽ chịu trách nhiệm với tao, cho nên, mày biết đó.
Còn Luật nữa, con chó mà mày cứu về á, hắn cũng về phía tao rồi, chính hắn đã không cho bà Phúc (quản gia) vào thăm mày. Sao rồi, giờ mày chẳng còn ai cả rồi, chẳng còn gì, à mà không, còn đám bạn trong lớp mày nữa, mấy con bạn của mày á, tao cũng sẽ xử lý hết, con Loan rồi con Tuyết,..những gì của tụi bay tao sẽ cướp hết. Cuối cùng quăng tụi bay vào hộp đêm mua vui cho đại gia cũng được, a ha ha ha.”
“Tại sao?”
“Hừ, tại sao à, tại tao ghen tỵ, tụi bay có gì hơn tao chứ, không đẹp bằng tao, không giỏi bằng tao, nói chung cái gì cũng thua tao, vậy mà lại có gia đình yêu thương, vị hôn phu tài giỏi,…. Còn tao? Không gì cả. Tao hận, cực kỳ hận, cho nên tao sẽ phá hết, cướp hết của tụi bay. Hừ.”
Bỗng từ xa có tiếng bước chân đang đi về phía này, ả ta nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn cô khinh thường, không nói hai lời liền đưa tay lên liền tát vào mặt mình hai cái rồi ngã phịch xuống đất, hai tay ôm mặt, khóc nấc lên:
“Em gái à, chị…xin…lỗi..em…nhưng mà…Chị yêu anh ấy…thật lòng mà…xin em hãy tha cho chị đi…hu hu hức…”
“Cạch!”
Cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao lớn đi vào, thấy ả ta nằm dưới đất, ôm mặt khóc nức nở thì đau lòng chạy lại ôm, còn không quên bắn ánh mắt lạnh băng, đầy sát ý vào cô.
“Mị nhi, em sao rồi?”
“Bíp, nhiệm vụ hoàn thành, khôi phục kỹ năng sát thủ, trữ vật giới, tặng 1000exp, 10 triệu đồng tiền mặt, tài năng âm nhạc.
Nhiệm vụ kế, cắt đứt quan hệ với nam chủ Hoàng Diệp, lôi kéo sự cảm thông với Ngọc Anh. Phần thưởng: 1500exp, một lọ thuốc tăng lực, 5 năm nội lực, Bíp, tự động nhận nhiệm vụ, chúc quý khách thành công.”
Nghe vế đầu của thông báo cô rất vui nhưng vế sau thì khóe miệng không khỏi run rẩy, thôi vậy, đã nhận thì phải hoàn thành thôi.
Thông báo nhỏ: vì tuần tới hơi bận nên chương này mew đăng nhiều chút. Chương kế có lẽ sẽ hơi trễ nha. Sorry.