Chương này tặng riêng cho hai bạn PhngAnhLng3 và bạn ChuHong175!????????
Chúc mừng hai bạn đã đoán đúng trong chương trước.????
Và cũng xin lỗi Mn, vốn mình định đăng sớm hơn chút nhưng điện thoại bị bệnh????, phải đi bảo trì, mới lấy về được là mình dành 2h rưỡi để viết luôn đó.????
Tuy nhiên hơi vội nên sẽ không hay lắm, mong Mn thông cảm! ????????
Chúc Mn đọc truyện vui vẻ!
“Là con của kẻ khác, không phải của Lê Tuấn Phong! “
Vũ Mị Nhi xoắn nhẹ lọn tóc mai, cười khinh thường nói.
Thình thịch.
Tim hắn như ngừng đập, ánh mắt hắn mở to nhìn nụ cười rực rỡ trên môi Vũ Mị Nhi, đó là con người thật sự của em sao?
Nụ cười đó vô tình đó, ánh mắt khinh miệt đó cùng sự độc ác trong giọng nói và cả ánh mắt đó thực là em sao?
Liệu đó là do những năm qua bọn hắn đã quá yêu thương, chiều chuộng người con gái này, khiến cô mất đi sự ngây thơ, thuần khiết năm nào, thay vào đó là sự giả tạo của giới quý tộc, vẫn là…
Vẫn là… Đó mới thật là cô? Một người như vậy có thể bị ba cô gái từ nhỏ được người thân bảo vệ chặt chẽ tính kế, hãm hại?
Tại sao bọn hắn lại có thể ngu như vậy? Bị lừa suốt bao năm qua mà hào không hề hay biết, thậm chí tiếp tay cho ả?
Mà cô ta vừa nói gì cơ? Bảo bối hắn một lòng bảo bọc thế nhưng không phải của hắn? Vậy là của ai?
Đột nhiên, hình ảnh một thiếu nữ mặc bộ váy trắng bị rách tung toé lộ ra cơ thể trắng nõn in đầy vết thâm tím, ứ xanh, toàn thân là máu nằm trong hồ cá hiện lên trong óc.
Từ trong bụng thiếu nữ rách toạc ra một cái lỗ, thân thể tròn tròn, đo đỏ của một đứa trẻ mới thành hình được vài ba tháng trồi ra, rồi nhanh chóng bị lũ cá hổ ăn mất.
Đây…. Là quả báo sao?
“A? Vậy… Vậy con là con ai? “ bé kinh ngạc hỏi, nhưng không có chút kinh hoảng nào của một đứa bé khi biết được bí mật kinh hoàng của cha mẹ mình cả.
“Sao mẹ biết được! Con chỉ cần biết con là con mẹ, thế thôi! “ Vũ Mị Nhi vô trách nhiệm đáp.
“Nga! Con đã biết, vậy mẹ ơi, các anh em còn lại thì sao ạ? Họ cũng không phải con của các ba ba sao? “
“Hừm, có thể xem là vậy. Vũ Tuấn Kiệt (con của Vũ Thiên Anh) là một lần mẹ bị cưỡng bức khi đi nhậu say về, ngang qua con hẻm vắng.
Lâm Ngọc Triệu đúng là con trai của Lâm Hào.
Hoàng Quý Nhi và con là mẹ khi đi bar tình một đêm. “
“Ồ! “ bé cảm thán, cũng không có biểu hiện gì lạ cả.
“Tuy nhiên, trong mấy đứa, mẹ vẫn thích con nhất. Vì con giống mẹ cả về tính cách lẫn ngoại hình. “Ả vuốt tóc bé, mỉm cười ôn nhu nói.
“Ân! Con biết mẹ thương con nhất nhưng mẹ ơi, sao con thấy con đâu có giống mẹ? “ bé tròn xoe mắt hỏi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vù vù.
Gió lại thổi lên rồi.
Bầu trời âm u, chắc là sắp mưa đây.
Hai người vừa nhổ cỏ vừa nghĩ, bàn tay dính đầy đất và máu do bị xước da nhưng họ vẫn không ngừng lại.
Tí tách.
Từng giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống????, mưa thấm ướt áo, thân thể họ, họ vẫn tiếp tục nhổ cỏ.
Mưa chảy xuống áo họ, tóc, rồi gương mặt, phân không ra là nước mưa vẫn là nước mắt.
Cơn mưa lớn mang theo gió cùng nỗi buồn của hai người con trai hòa vào nhau, cùng nhau trút xuống mảnh đất này.
Bầu trời u ám hệt như tâm hồn họ, tâm hồn sớm chết lặng vì những tổn thương mình đã gây ra cho một người con gái, những nỗi đau không bao giờ lành cùng nỗi ân hận muộn màng.
……..
Phịch.
“A? “
Lê Tuấn Phong từ trên giường rơi xuống đất, trán đẫm mồ hôi.
Hắn vừa mơ thấy gì vậy? Đó là… Kiếp trước của hắn sao? Hay chỉ là… Một cơn ác mộng?
Hắn không biết, cũng không muốn biết. Bây giờ tim hắn đau quá, hắn cần tìm ai đó giải đáp những thắc mắc này.
To be continued.