Binh binh bốp chát bùm.
Trong phòng, bốn tên nam nhân đánh nhau chí chóe, thậm chí sử dụng luôn cả thiên phú riêng của mình, cuối cùng, Richard vẫn là người chiến thắng.
“Hừ hừ! Thế nào? Anh đây đã nói thôi, anh là người đầu tiên, mấy chú cứ tiếp tục đi!” Richard đắc ý quay qua giường, định bụng hưởng thụ trước, ai dè….
“A? Bảo Bảo đâu rồi?” Richard hết hồn.
“Hả? Honey?” Kei hoảng hốt.
“Cái gì? Bảo Nhi?” Bảo Minh kinh hãi.
“…” Gia Ngạo Luân đơ người.
Bốn người nhìn cửa phòng hơi hé ra, trong đầu đều hiện ra một câu: Bảo Bảo bị bắt cóc!
Không kịp mặc đồ, cả bốn vội vã chạy đi tìm cô, vì Kei đã yêu cầu nên nơi này không có ai lảng vãng cả.
Đang định xuống lầu đi tìm, chợt, Richard nheo mắt lại nói:
“Khoan, mấy hôm nay không thấy thằng nhóc Tử Đồng đâu cả! Có khi nào…”
Bốn người liếc nhau, không tiếng động di chuyển về phía phòng Tử Đồng.
Rầm!
“Tử thằng nhóc con, mi đem Bảo…ủa? Nó không có ở đây? Vậy…”
Kei hùng hổ xông vào phòng, hét lớn, thấy phòng trống trơn thì quýnh lên, mn trầm mặc, Gia Ngạo Luân đề nghị:
“Thiên phú của tôi có thuật truy tung, để tôi thử!”
“Khoan!” Richard lại lên tiếng.
“Gì nữa cha nội?” Bảo Minh nóng nảy, lửa thì chưa được dập tắt, bình cứu hỏa lại bị mất tích, hắn đang rất khó chịu nha.
“Thằng nhóc đó thường không ở trong phòng mình mà thường đến…” Richard bán cái nút nói.
Mn đồng thanh hô:
“Phòng Bảo Bảo!”
“Không sai, đi thôi!” Richard hừ lạnh, nhấc chân đi trước.
Niềm tin rất khó
Ai cũng ngại ngần
Ai cũng đắn đo
Đến khi đã vụt mất
Những tháng ngày
Xanh kia mới đau lòng
«Mong một hạnh phúc_ Khởi My»
………
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
“Cứu…Cứu mạng….”
Nha, ai đây? Không phải là mất tích đã lâu R còn có thể là ai?
Cô ả toàn thân lấm lem bụi đất, lồm cồm bò vào một quán bar đang xập xình tiếng nhạc, khó khăn nói.
Bốp.
Bảo vệ không chút lưu tình một cước đá văng ả ra, lạnh lùng nói:
“Đây không phải là chỗ dành cho ăn xin, cút đi!”
“Thằng khốn, ngay cả tao mà mày cũng không nhận ra sao?” R bị đá văng, tức lắm, nhưng vẫn cố nhịn đau, nói.
“Hử? Mày là đứa chó nào? Tao cần méo gì phải biết?” Tên nọ khinh thường nói.
R tức giận, dùng hết hơi sức cuối cùng của mình, rống lên:
“Đồ ngu, tao là R đây!”
Rồi ngã phịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Hai tên bảo vệ nhìn nhau, đều thấy rõ kinh ngạc trong mắt đối phương, lắp bắp:
“R…R sao?”