Đáp án của chương trước nè!
Là R nha!
Shyk không thấy cô ả bị hành hạ nên tưởng Bảo Bảo thả cô ả!
“Hử? Anh bảo sao?” Bảo Bảo không quay đầu lại hỏi.
“Em có quên gì không? Anh cứ thấy thiếu thiếu thứ gì á! Nhưng lại không biết là gì?” Shyk gãi gãi đầu hỏi.
“Ý anh là con gà mái R?”
“Đúng! Là cô ả! Em định tha ả thật sao?” Shyk vỗ tay cái đét nói.
“Anh nghĩ sao?” Bảo Bảo quay lại, mỉm cười nhìn anh hỏi.
Shyk chỉ cảm thấy da gà da vịt rớt đầy đất, tóc gáy dựng thẳng lên, anh vội đáp:
“Dĩ nhiên là không rồi. Honey của anh là ai cơ chứ!”
“Vậy còn hỏi làm gì? Về thôi!”
Bảo Bảo hừ lạnh đi mất, Shyk vuốt mồ hôi trên trán nói nhỏ:
“Phù, sao tự nhiên ngu đột xuất vậy trời? May mà cô ấy không “xử đẹp” mình nha!
Ý, nói vậy là honey cũng yêu mình lắm mới không nỡ “xử” mình? Ai da, may mà hồi nãy không để ba đứa điên kia hủy dung nha!
Sau này cần tăng cường sắc dụ mới được. Honey à, em nhất định sẽ thuộc về anh thôi. Muahaha…..” (Mew: đồ tự kỷ, sao ta lại tạo ra một đứa đẹp mà điên như mi nhỉ?)
Đi phía trước Bảo Bảo đột nhiên thấy lông tơ dựng đứng, thầm nghĩ sẽ không là có người tính kế mình đó chứ? Không lẽ là Vũ Mị Nhi? Hừ hừ, vậy thì cô ta chết chắc.
Không thể không nói lần này Vũ Mị Nhi thực thực oan ức, tuy rằng ả có cùng mẹ bày mưu tính kế Bảo Bảo và mấy người bạn của cô nhưng lần này ả là vô tội a!
Aiz, có thể nói cái này là do ăn ở a, đến nằm mà còn trúng đạn, tương lai đầy chông gai đang chờ ngươi a!
….
Ngày hôm sau, Bảo Bảo vẫn đi học như thường, vừa đến cổng trường đã bị một vật thể lạ ôm chặt cứng.
“Snow!”
“Ôi chao, Tiểu Tuyết? Mới sáng sớm đã tràn đầy sức sống như vậy sao?” Snow cười gỡ đôi tay đang tác quái trên người mình ra nói.
Ở trường cô đã dặn mn phải gọi mình là Snow để tránh phiền phức, nhưng hình như cô đã quên ai thì phải, ai ta?
“Phải rồi Snow, cậu biết không? Có hai kẻ đáng thương không được học chung với tụi mình đó, biết ai không?” Thanh Loan cùng Lý Duy đi đến, Thanh Loan chạy tới nắm tay cô hỏi.
“Ai nha?” Snow chớp chớp mắt khó hiểu nhìn bộ dạng nghẹn cười sắp nội thương của ba người bạn hỏi.
“Đó! Thấy chưa? Tớ đã bảo là thể nào cậu ấy cũng quên cho coi!” Tiểu Tuyết cười đến đáng đánh đòn nói.”Aiz, thật phũ phàng mà. Một người là nụ hôn đầu của cậu, một người vì cậu giả gái suốt mấy năm trời. Vậy mà cậu nỡ lòng nào….” Lý Duy thở dài nói.
Nữ sinh A cười trộm:
“Đúng vậy nha. Nhưng mà mới có hai tháng hè thôi mà thân hình cô ta đã thay đổi nhiều như vậy. Chớ không phải là….”
“Hừ, chứ còn gì nữa! Thà xấu mà thật còn hơn đồ đẹp mà giả!” Nữ sinh B khinh thường hừ lạnh nói.
“Xì xào xì xầm”
Vũ Mị nhi nghe thế giận tái mặt nhưng vẫn cố giữ hình tượng thánh mẫu của mình, lại ôm mặt, nước đái cá sấu tung bay:
“Hức, bạn là người lần trước ở hồ bơi nói xấu mình đây mà. Hức, tuy mình không đẹp bằng bạn nhưng….hức, rõ ràng mặt bạn cũng trét đầy phấn son đó…thôi…hức…sao lại nói…hức..mình như vậy…”
“Cô….”
Nữ sinh B tức giận chỉ vào mặt ả, không nói nên lời.
Choa! Từ sau sinh nhật của Tiểu Tuyết và Thanh Loan cô ta đã thông minh không ít a! Còn biết lý luận cơ đấy! Xem ra bệnh liệt não đã được chữa trị phần nào rồi.
Snow thú vị khơi mào lông mi nghĩ, mấy người bên cạnh cũng suy nghĩ như cô.
P/s: Chương sau sẽ có thịt nha!
Giới thiệu chương kế:
“Sao? Tổ chức sinh nhật hả? Ở nhà cậu sao? Thật tốt quá, cuối cùng cũng được đến nhà cậu rồi!”
“Ân! Nóng quá! Thật khó chịu, giúp em với! A nha~”
“Bảo Bảo! Ực!”
.
.
.
.
.
.
Thông báo nhỏ!
Vì lịch học dày đặc nên sắp tới chắc Mew sẽ đăng truyện không đều đặn lắm nha!
Phải tới cuối tuần mới có thời gian rảnh lận, vậy nên hy vọng mn thông cảm!
Cuối cùng, thành thật xin lỗi! >0