Cảnh báo: chương này Mew tự nhận là mình viết có hơi rùng rợn, ai đang ăn uống gì thì đề nghị xử lý xong suất ăn hãy đọc nhé!
Rồi, vào truyện thôi. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
Trong một căn phòng tối đen, ánh lửa mờ ảo chiếu rọi lên vài bóng đen trong phòng, không gian yên tĩnh, từng tiếng quất roi cùng tiếng mắng chửi phá lệ rõ ràng.
Bốp.
Chát chát chát.
Hự.
“Mẹ nó, có nói không thì bảo? Mày có tin là tao giết chết cái mạng chó của mày không hả? Thằng khốn!” Giọng một người đàn ông thô tục vang lên.
“ĐM, đánh cho đến khi nào nó chịu mở mồm mới thôi.” Một giọng nữ chanh chua khác chen vào.
“Aiz, tụi bay nha! Cứ thế có mà nó chết à? Để tao! Nào, nói đi. Mày cũng đâu muốn chết đâu, phải không?
Việc quái gì phải vì thằng boss còn không thèm quan tâm đến mày mà tự hành hạ bản thân mình thế chứ.” Một giọng nam từ tốn khác ôn hòa dụ dỗ.
Bị chửi mắng người nọ rốt cuộc mở mắt, khinh thường nói:
“Hừ, tao có nói chúng mày vẫn giết tao thôi. Mà chúng mày nghĩ mình là ai? Một lũ chó săn mà thôi, ** là cái thá gì hết.
Thế mà dám mở mồm chó ra nhận xét boss của tao? Thực tức cười, lấy nước tiểu ra mà soi gương đi, xem xem…Hự.”
Bốp bốp.
“Ây da, xin lỗi nha. Tao lỡ chân, tại mày nói bậy quá nên tao muốn giúp mày thôi. Nào, nhìn này!”
Xèo xèo.
Hắn đá cho người nọ một cước vào mặt rồi đưa lên một thanh sắt được nung đỏ, ánh lửa văng tung toé trước mặt người nọ, cười nói:
“Ừm, nói thật chứ một gương mặt điển trai thế này mà bị vài vết sẹo thì sao nhỉ?
Thứ kim loại nóng hổi này mà được chạm vào thịt tươi thì…chậc chậc chậc….tư vị nhất định là a, tao thật xấu tính, tao muốn thử nó quá đi.”
Ừng ực.
Mình không sợ bị tra tấn nhưng nếu gương mặt lam nhan họa thủy của mình bị hủy thì khả năng theo đuổi boss sẽ ít đi một chút, dù thật sự boss không bận tâm mấy đến cái túi da này.
“Nếu tao nói tụi mày sẽ thả tao ra?” Người nọ hỏi.
Trong mắt khinh thường chợt lóe mà qua, người đàn ông cầm thanh sắt nung ôn hòa đáp:
Người ôn hòa cũng bị roi rút trúng, gương mặt tuấn tú của hắn nhăn thành một đoàn nhưng cắn chặt môi không rên một tiếng.
Kỳ lạ nhất là sợi dây chỉ múa máy ngoài lồng sắt thôi, không vào trong lồng, không chạm vào da thịt ba người vẫn khiến chúng đau khổ đến thế.
“Và….”
“Họ còn xát muối ớt, nước pha mắt mèo lên người anh!” Shyk lau người xong, lấy điện thoại của Bảo Bảo ra quay phim, hợp thời lên tiếng.
Cọ vẽ vung lên, một chậu hỗn hợp muối ớt, nước pha mắt mèo, thêm chút gừng, một chút chanh, hành tím và nước dãi của cóc xuất hiện bên trên lồng sắt, “ào ào” đổ xuống người cả ba.
“Aaaaaaaaáa!”
Lần này đến người thô tục như K cũng phải hét rầm lên chứ đừng nói chi là R, ả như con thú hoang bị người bắt lại, không ngừng la hét, người ôn hòa càng cắn chặt môi đến rướm máu, hơi rên rỉ, con ngươi hắn đỏ ngầu gần xuất huyết.
“Họ còn đá mông trái, mông phải và giữa mông anh nữa! Ý đồ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn! Vô cùng độc ác!
Trên hết là hai kẻ đang la hét kia từng đá vào bụng anh rất nhiều lần, tên cắn môi đằng kia cũng từng đá anh một phát, còn đe dọa mang anh đi nướng.
Mụ già kia là ghê tởm nhất, ả cứ dùng mùi hôi nách, hôi miệng và nước xịt nhà cầu trên người mình phả vào mặt anh, lỗ tai cùng mũi anh!
Ý đồ dùng mùi hôi huân chết anh. Thật độc ác! Thật xấu xa! Thật kinh khủng!”
Phần phật.
Một loạt những gián, chuột cống, zombie chuột lòi mắt lòi ruột, giòi, rắn rết, sâu bọ không ngừng chui vào trong lồng, chúng không bị lồng sắt thương tổn, thuận lợi vào trong, chui vào cơ thể cả ba, đặc biệt là R.
“Áaaaaaaa! Bỏ ra, đem chúng đi! Không, hôi quá, tởm quá, đau, đau quá…aaaaaa….giết tao đi, giết tao đi…..tao không muốn sống nữa…”
R điên cuồng hét, ả định cắn lưỡi tự sát thì một zombie chuột chui vào miệng ả, phập, ả cắn đứt đôi con chuột, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng.
Vài con giòi cùng ruột gan, phèo phổi của con chuột bị ả không kịp ngậm miệng, chui tọt xuống cuống họng, khỏi nói nhiều ghê tởm, ả hét lên, “ọc ọc ọc”, càng nhiều giòi và thịt thối của con chuột chui xuống bụng ả, đúng lúc bụng ả kêu lên, thế là xong một món chuột chết.
Thông báo nhỏ!
Nè nè, sau hai ngày xem xét. Ở câu 1. Mew thấy đa số mn thích Richard, Kei, Tử Đồng. Ngạo Luân, Bảo Minh thì hơi ít, một số thì muốn có người bất ngờ.
2. Đa số là D, C, một ít là A.
Tổng kết: 1. Richard, Kei, Tử Đồng, Ngạo Luân, người bất ngờ.
2. C. Rượu say loạn tính. Có điều ai loạn thì chưa nói trước, tất nhiên để thỏa mãn trái tim trong sáng của mn, Mew quyết định sẽ kết hợp thêm vài yếu tố. Không bật mí nhé!
Ô hô, cuối cùng là một câu hỏi, mn thấy thế được chưa? Có cần thêm gì nữa không? Nói trước là đạo cụ cái gì Mew không biết đâu nhé! Khả năng nấu thịt đang có tiến bộ chứ không hoàn hảo đâu. T~T.