Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm – Chương 21 – Botruyen

Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm - Chương 21

“Thôi trễ rồi, tớ về trước đây.” Nhìn xem đồng hồ trên tường, Bảo Bảo nói.

“Khoan đã Bảo Bảo, lâu lắm mới gặp lại, cậu định cứ thế mà đi sao? Không được, ở lại ngủ với mình.” Tiểu Tuyết nhõng nhẽo nắm tay cô nói.

“Không được, hôm nay…mình mệt quá. Để lúc khác nhé. Bây giờ mình phải về, có gì liên lạc với tớ, số thì mình đã gửi cho cả hai rồi. Vậy nha.”

Bảo Bảo mệt mỏi cười nói. Hôm nay cô thực mệt chết đi, nhìn Lý Duy và Âu Dương Phàm nói:

“Tiểu Tuyết và Thanh Loan là hai cô gái tốt, hy vọng hai người sẽ đối xử thật tốt với họ. Đặc biệt là anh đấy Âu Dương Phàm, tôi không biết anh nên tôi không nói trước.

Nếu để tôi biết họ bị tổn thương gì thì hai người chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”

“Yes, madam.” Lý Duy dí dỏm giơ tay lên, làm tư thế chào trong quân đội nói.

“Đại tẩu yên tâm, tiểu đệ biết mà. Con mèo hoang này khó khăn lắm mới bắt được, đệ không ngu gì thả ra đâu.” Âu Dương Phàm ôm lấy Thanh Loan, hôn nhẹ lên môi cô cười nói.

“Tên chết bầm! Sao mi dám ăn đậu hủ của ta trước mặt Bảo Bảo hả?” Thanh Loan đỏ mặt, tay nhỏ bé đấm thùm thụp vào ngực hắn.

“A? Ý em là về phòng, đóng cửa lại thì được hả? Ok. Sao cưng không nói sớm, anh đi liền đây.” Âu Dương Phàm cố tình vặn sai ý nghĩa của cô, bế thốc cô lên, đi ra ngoài.

“A, anh…”

“Ha ha ha!” Mọi người cười vang, Thanh Loan xấu hổ chui vào ngực anh không dám chui ra.

“Mà khoan, cậu nói đại tẩu là sao?” Bảo Minh bắt lấy trọng điểm hỏi.

“À, cái này từ từ mấy người sẽ biết. Tôi mà nói ra chắc không được sống đến ngày ôm vợ về nhà mất.” Âu Dương Phàm tiếp tục sự nghiệp ăn đậu hủ đáp.

“…” Không phải cậu vừa nói ra đó sao?

Lý Duy chính là cậu bạn thân hồi trước học chung lớp với các cô, anh chàng này vốn thích Tiểu Tuyết nhưng cô nàng có vị hôn phu nên không dám nói ra.

Nọc độc thì khỏi nói, chỉ một giọt thôi, đủ giết một ngàn người đấy, hệt như axit ăn mòn vậy, nhưng rất chậm, khi chạm vào da người, nó như một giọt nước thẩm thấu qua da, đi khắp nơi trong cơ thể, từ từ khiến người dính độc chết trong đau đớn.

Hai đứa nhóc này là cánh tay đắc lực của cô trong bóng tối, ba năm qua, không gian trong thức hải không ngừng được cô bổ sung bằng các sinh vật khác nhau, mỗi khi thăng cấp, hệ thống sẽ tặng một ít, cô đem vào một ít, biến thành bây giờ trong thức hải không khác gì một thế giới.

Được rồi, không nghĩ nữa. Quan trọng nhất là làm sao để trở về, aiz, Bảo Bảo lại buồn rầu.

Ta không biết có chuyện gì đã xảy ra với con nhưng…con là một người vô cảm.

Tình ti của con đã bị chặt đứt, ta cũng không biết làm sao để nó quay trở về. Có lẽ, khi mở ra phần ký ức bị phong ấn kia…con sẽ bình thường.

Vô cảm? Cô là người vô cảm sao? Không có tình yêu, khuyết thiếu tình cảm, là vì cô và Nguyệt Liên bị tách ra sao?

Thật nhức đầu! Mình phải làm sao đây? Thiên Thiên, rốt cuộc em ở đâu?

Bảo Bảo đau đầu vò vò tóc suy nghĩ, chợt một vật lạ đụng vào người cô, cô cúi đầu, là một đứa bé!

Toàn thân dơ bẩn, vài chỗ trên quần áo bị rách, gương mặt lem luốc, một đôi to tròn tử mâu nhìn cô đầy mong đợi, nó nói:

“Chị ơi! Em…đói quá, lạnh nữa. Không ai quan tâm đến em cả, họ xua đuổi em. Chị….chị đừng xua đuổi em nha…hic…em sợ lắm…hu hu….”

Xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó, cô dịu dàng nói:

“Sẽ không! Em có bằng lòng tin tưởng chị không?”

“Ừm!” Nó mở to mắt, nhìn cô kiên định gật đầu.

Cô cười, bế nói lên:

“Vậy đi nào! Chị đưa em về nhà nhé! Từ giờ, chị sẽ là nhà của em.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.