Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm – Chương 15 Thu lưới (1) – Botruyen

Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm - Chương 15 Thu lưới (1)

“Bộp bộp. Xin mọi người chú ý, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay có lời muốn nói.” Một MC đi lên đài cao, cầm lấy micro vỗ vỗ hai cái nói, hướng ánh mắt mọi người lên trên lầu nhìn, sau đó nhanh chân chạy xuống đài.

Trên lầu, Tiểu Tuyết tay cầm micro, chậm rãi trong ánh nhìn của quan khách đi xuống dưới, miệng nhỏ ngâm nga lời hát:

“Tạm biệt anh nhé!

Chắc em phải ra đi

Bởi vì em biết trái tim anh đã đổi thay

Chẳng còn yêu em, chẳng muốn em bên cạnh anh như lúc đầu

Một người mới thay em mang đến cho anh bao vui buồn.”

Thanh Loan theo sát ngay sau đó cũng cầm micro hát tiếp:

“Và lần sau cuối

Em khóc cho người em yêu

Và cơn đau ấy

Đã giúp em mạnh mẽ hơn

Để rồi em biết

Thế giới em không còn anh em vẫn cười

Và tập sống không anh

Em bước đi trên đường mai sau.”

Sau cùng là Bảo Bảo, cô nhẹ nhàng từ phía sau phân biệt tiểu Tuyết và Thanh Loan mỗi người một tay, không tiếng động tiếp thêm dũng khí cho họ.

Cả hai quay ra sau thì thấy cô mỉm cười dịu dàng nhìn họ, hai mắt ươn ướt, cố nén những giọt lệ sắp tràn mi, cả hai đồng thời đưa micro lên môi cô, cô không né tránh mà hát tiếp những lời cuối của bài hát:

“Rồi em sẽ nhớ anh lắm

Anh có biết không hỡi người?

Nằm ôm ký ức quá khứ

Em khóc trong chiều mưa rơi

Thật lòng em nhớ rất nhớ, ánh mắt, đôi môi thuở nào

Giấu bao nỗi buồn

Em quên anh trong từng cơn đau!”

««Quên anh trong từng cơn đau»»

Bài hát thật buồn, thật thê lương kết hợp với ba giọng ca mượt mà, trong trẻo của các cô đã thu đi không biết bao nhiêu giọt lệ của khách quan nơi đây.

Mấy lão ngoan đồng cũng vụng trộm đưa tay sát lệ, ông Từ và ông Mạc nghĩ thầm:

Cuối cùng các con cũng quyết định rồi sao?

Tiểu Tuyết và Thanh Loan nhờ dũng khí từ cô, hít một hơi thật sâu, bước lên đài, cả hai cầm micro, Tiểu Tuyết từng chữ từng chữ một nói:

“Như các vị quan khách ở đây đã biết! Hôm nay là sinh nhật của hai chúng tôi, bữa tiệc này được tổ chức vì lý do đó, và hơn hết hôm nay chúng tôi cũng có một chuyện cần thông báo đến toàn bộ quý vị.”
Giọng ca tuyệt vời, tư thế tao nhã, cử chỉ cao quý, mùi hương thanh lãnh hòa quyện với mùi sữa non ngọt ngào làm người ta toàn thân thư giãn, an bình này….

Tất cả những thứ này, có đôi chút giống hai bóng hình nào đó….ai đó…có một người phụ nữ nào đó…..người đã cho ông một gia đình thứ hai, người mang trong người trái tim thiện lương luôn muốn mang đến hạnh phúc cho mọi người.

“Cụ ơi, cụ làm sao vậy? Cháu đưa cụ về nhà nhé!”

Và một cô bé với nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp tựa tinh linh với giọng ca tuyệt vời, vẫn thường cười tươi gọi ông:

“Tịnh gia gia!”

“Bảo Bảo! Là con sao?” Thương lão thanh âm cất lên, đánh thức vẫn còn đang đoán mò đoán non mọi người.

“Tịnh gia gia! Là con, người vẫn khỏe chứ!”

“Con quỷ nhỏ của ta, tinh linh đáng yêu của ta, lại đây với ta nào! Để ta ôm con một cái.”

“Vâng!”

Tựa như thuở nhỏ, cô sà vào lòng ông, cái mũi đỏ lên, sụt sịt nói:

“Con rất nhớ người!”

“Ta cũng vậy! Cả con và Hồng nhi, giá như con bé ở đây với ta thì hay biết mấy!” Ông cảm khái, chợt thấy thân hình bé nhỏ trong lòng mình cứng ngắc một chút, khó hiểu nhìn cô rời đi vòng tay ông.

“Tịnh gia gia, lần này con đến đây không chỉ vì sinh nhật của Tiểu Tuyết, Thanh Loan và thăm mọi người. Con về một phần là vì mẹ.”

Cô đỏ ửng đôi mắt nói, cố gắng không để lệ tuôn rơi, từ trong lòng lấy ra một sợi dây chuyền tinh xảo có hình hồng đỏ, đưa cho ông nói:

“Mẹ nói bà không thể giữ sợi dây này thay ông nữa rồi, vì vậy nhờ con trả lại cho người và người còn nói: thật xin lỗi, Tịnh gia gia.”

Tiếp nhận sợi dây chuyền, vuốt ve nó, Tịnh gia gia chạm vào một chỗ có màu đen bám lên, thanh âm run run hỏi:

“Đây là máu của con bé sao? Nó đi lâu chưa? “

“Dạ, hai năm trước. “

Bảo Bảo giọng nghẹn hẳn đi, một đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp như tiếng violon truyền vào tai mọi người trong sảnh tiệc:

“Trước lúc đi, dì nói rất hạnh phúc vì đã được gặp và giúp đỡ mọi người. Ngoại trừ Bảo Bảo, dì không còn hối tiếc gì cả.”

Tịnh gia gia ngước lên đôi mắt đã nhòe vì thời gian và năm tháng của mình, cụ rơi lệ nói:

“Con bé ngốc đó, lúc nào cũng vậy. Luôn làm người ta đau lòng. Haiz, rốt cuộc nó lại về với ta a! Bảo Bảo, con chắc không chỉ là muốn trả nó cho ta đâu nhỉ?”

“Vâng, hôn ước của con và Lê thiếu gia cũng đến lúc phải công bố rồi nhỉ?” Bảo Bảo mỉm cười nhìn ông, đưa trả ông chiếc nhẫn Lê gia chủ mẫu.

“Ân!” Tịnh gia gia gật đầu, nắm chặt chiếc nhẫn rồi đứng dậy, trước mặt quan khách tuyên bố:

“Nhân đây, tôi cũng xin công bố, hôn ước của Vũ Thiên Bảo và Lê Tuấn Phong chính thức hủy bỏ. Tiệc cũng trễ rồi, chúng tôi cảm thấy mọi người cũng đã mệt, chúng ta giải tán thôi.”

Dứt lời, dẫn đầu rời khỏi đây, mọi người thấy vậy cũng lục tục ra về, buổi tiệc nháy mắt trở nên vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại vài nhân vật chính.

“Khoan đi đã! Tôi có chuyện muốn hỏi!”

Đang lúc Bảo Bảo nhóm định rời đi thì một giọng nói chặn đứt đường đi của họ, Bảo Bảo quay đầu lại, thấy người lên tiếng, khóe môi tràn ra nụ cười đầy châm chọc, cũng đứng lại nhìn người tới.

Cầu cmt nha.

Thời kỳ ngược nam đã đến rồi, mọi người có mong chờ không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.