“Bảo Bảo!” Bác Trương đột nhiên gọi.
“Vâng ạ?” Cô ngước đôi mắt hơi đỏ lên của mình nhìn ông.
“Lúc…Lúc cứu con Mẫn, phu nhân từng sử dụng một năng lực kỳ lạ. Ông Tịnh từng nói thứ năng lực đó….sẽ rút dần sinh mệnh mẹ con…có khi nào là vì cứu con bé nên mẹ con mới…” Bác Trương càng nói giọng càng run rẩy, cuối cùng bị Bảo Bảo cắt ngang.
“Không đâu!” Cô nhìn mọi người một lượt rồi thở dài.
“Haiz, xem ra mẹ con rất hiểu mọi người rồi.”
“Con nói vậy là sao?”
“Thực ra, trước lúc ra đi mẹ con cũng có dặn con chuyện này rồi.
Thật ra sử dụng thiên phú không làm con người ta bị rút ngắn sinh mệnh, nhưng năng lực của mẹ con khá đặc biệt, nó tồn tại chính là vì tấm lòng nhân hậu của bà.
Mộc hệ và thủy hệ có khả năng cứu chữa nhưng năng lực của mẹ con còn mạnh hơn cả hai hệ đó nữa. Mà cái gì cũng phải có cái giá của nó hết, năng lực của mẹ quá mạnh mà cơ thể bà lại quá yếu ớt thành ra phản phệ.
Tuy cứu người sẽ rút ngắn sinh mệnh nhưng việc mẹ cứu người cũng giúp mẹ vớt vát được phần nào.
Chỉ là…trong gia tộc mẹ con có một lời nguyền, đó là nếu như ai đó trong tộc lựa chọn kết hôn với người mà họ không yêu và cuộc hôn nhân đó bị rạn vỡ hoặc có bị người kia phản bội thì người đó cũng không sao.
Ngược lại, nếu lựa chọn kết hôn với người mà mình yêu, mà người đó lại yêu người khác hoặc phản bội mình thì không cần biết người đó có biết hối cải hay không, thì người lựa chọn…vẫn phải….chết.”
Nói đến đây, cô ngừng lại, chui vào lòng Richard nấc nghẹn, anh nhẹ vỗ về lưng cô nói tiếp vế sau:
“Vì dì đã lựa chọn rời bỏ gia tộc để lấy người đàn ông kia và bị ông ta phản bội cho nên…hình phạt dì phải chịu lớn hơn bình thường.
Nếu chỉ vì cứu giúp mọi người mà không bị phản bội thì dì vẫn có thể sống đến năm 70 tuổi, hoặc nếu dì không rời bỏ gia tộc thì tuổi của dì cũng phải đến 50.
Nhưng rất tiếc, cả hai cái dì đều phạm phải nên chỉ sống đến 40 tuổi thôi, lại thêm đau khổ khi Bảo Bảo bị người hắt hủi, người mình yêu thương và tin tưởng cũng hắt hủi đứa con gái duy nhất của mình nên dì ra đi mới sớm hơn.”
Cả phòng khách chìm vào im lặng, không khí âm trầm đến đáng sợ.
“Chẳng có yêu thương nào không phai nhòa
Chỉ có những yêu thương được trân trọng
Sẽ ở lại trong tim dẫu có lìa xa nhau
Thì tình yêu đó đã trân thành
Nhiều người vẫn cô đơn đâu phải chỉ riêng mình”
“Bíp! A lo!”
“…”
“Cái gì? Không cần!”
“…”
“Anh…Anh…tôi mặc kệ anh! Hừ! Bíp!”
Sau khi nhạc chuông vang, Bảo Bảo bắt máy và tức giận thở phì phì, người hầu nhóm kinh ngạc nhìn, Richard thấy vậy hỏi:“Sao vậy, ngoại trừ người đó thì anh chưa từng thấy ai có thể làm em như thế này, sẽ không là…”
“Đúng vậy, anh ta đã đến đây. Thôi kệ anh ta đi, tối là sinh nhật hai cô bạn đáng yêu của em rồi, phải chuẩn bị thôi. Bác Nga, nhà bếp ở đâu vậy bác?”
“Ngồi trong góc tối với cây đàn không một tiếng vang
Đâu biết đêm nay sao trời chiếu sáng
Cặp tình nhân khẽ run run trao vội ánh mắt thiết tha
Vui dưới gốc sao xa.”
Dáng người yểu điệu, phong tư trác tuyệt, một đầu tóc bạch kim dùng một sợi ruy băng màu tím buộc hờ, vài lọn tóc mai nghịch ngợm thoát ra, tung bay trong gió.
Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng ngần, mũi quỳnh nhỏ xinh, đôi môi anh đào hé ra hợp lại hát ca, đôi mắt đang nhắm lại chợt mở ra, một đôi phượng mâu màu lam hút hồn nhìn vào đôi mắt của Thanh Loan khiến cô giật mình rồi bất giác hát theo. Giọng ca ngọt ngào pha lẫn chút ưu thương cất lên:
“Rồi ta nhớ ta cũng từng yêu rất ngây thơ
Ngày tình tan ta như lạc chân giữa cơn mưa
Dù là tình lỡ nhưng cũng qua rồi
Hãy yêu đi nếu lỡ ngày mai không kịp vui.”
Tiểu Tuyết cũng theo đó hát tiếp.
“Mãi chỉ cần một ánh mắt nhìn để bước không cô đơn
Chỉ cần một tay nắm gần se ấm trong đêm lạnh
Bởi cuộc đời dẫu quá dài nếu bước chân mệt ngoài
Làm sao yêu thương tìm thấy.”
Hát đến đây, cô ngừng lại một chút rồi cả ba đồng loạt hát vang.
“Hãy nhớ nhung từng khoảnh khắc nào
Yên ấm trong tay nhau
Hãy khắc sâu từng vị môi nào say đắm khi hôn nhau
Bởi cuộc đời ta đâu biết có khi nào tình đi qua
Vẫy tay tiếc nuối.”
Cả buổi tiệc chợt im lặng, những vị khách nhắm mắt lại, hòa mình vào âm thanh mỹ diệu kia, từ lời bài hát, họ tìm lại được bản thân mình của một thời tuổi trẻ, tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người.
Không biết tự bao giờ, cô gái xinh đẹp kia đã bước xuống bục lễ, sau lưng cô, một chàng trai tuấn mỹ đang thay cô chơi đàn, còn cô, cô đi về phía hai nhân vật chính của buổi tiệc, tiếng hát chưa từng ngừng lại, mãi đến khi bài hát kết thúc, cô cũng đứng trước mặt hai người họ, mỉm cười tựa nắng ấm, đưa tay lau đi hai dòng lệ đang tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của họ:
“Thế nào? Vẫn mít ướt như vậy à? Món quà này của tớ, hai người khả hài lòng?”
“Đồ ngốc này, sao giờ cậu mới tới?”
Tiểu Tuyết và Thanh Loan không quan tâm đến những ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của thực khách liền mắng người rồi ôm chầm lấy cô òa khóc.
“Tớ đã về rồi!”
Chỉ một câu nói đã làm hai cái vòi phun nước nào đó phun trào dữ dội, cô không khỏi sợ hãi than, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi vốn không hề tồn tại của mình.