Lục gia trang, trang viên rộng lớn lại nằm giữa rừng nên khắp nơi chỉ toàn tiếng chim hót ríu rít mê người. Lại trồng nhiều hoa thơm cỏ lạ nên làm cho khách vào đây như nhìn thấy được phong cảnh thần tiên giống cảnh vật tạo hóa trời ban. Ngọc Thiên và Tiểu Hoa đi qua những hành lang rộng lớn tiến về phía tiền sảnh, đường đi trong nhà Lục gia trang rộng lớn cứ như mê cung vậy, phàm là người mới tới cũng khó mà tìm cách thoát ra được. Phải hơn nửa canh giờ sau hai người mới bước vào phòng khách. Trước cửa phòng bây giờ đã có 2 người đàn ông một già một trẻ đang ngồi trên ghế chờ sẵn với vài gia nhân đang làm công việc lau chùi. Một người là một trung niên khoảng 50 tuổi y phục nho nhã, khuôn mặt tuy không trẻ trung nhưng cũng toát lên khí chất bất phàm. Nam tử còn lại mặc y phục màu lam dáng vẻ tiêu sái, khuôn mặt anh tuấn nhưng so với Ngọc Thiên còn kém vài phần. Tiểu Hoa vừa thấy hai người đã vội vàng nói :
– Cha, bạn con đã đến rồi đây. Ủa Thiết ca huynh đến hồi nào dậy.
– Ta cũng chỉ là vừa đến thăm muội và Lục thúc mà thôi.
Nam thanh niên mỉm cười lặng lẽ đáp, trong lòng có vẻ không vui vì vừa thấy người mình yêu đang nắm tay với nam tử nọ mà thôi.
Lúc này Ngọc Thiên mới buông tay Tiểu Hoa ra chắp tay với hai người ra vẻ chào hỏi :
– Tại hạ Huỳnh Ngọc Thiên… là bạn của Tiểu Hoa, trong hai vị một người có phải là Lục trang chủ và vị còn lại là biểu ca của Hoa tiểu thư không biết quý tánh của các hạ.
– Ta là Dương Thiết, cha ta là bạn của Lục trang chủ, với lại ta và Tiểu Hoa là thanh mai trúc mã từ nhỏ. – Cái từ “thanh mai trúc mã” Dương Thiết cố gắng nhấn mạnh là để cho Ngọc Thiên hiểu rõ mà sớm từ bỏ Tiểu Hoa thôi.
Lúc sau Lục trang chủ cũng lên tiếng:
– Ta là Lục Dương Tử, trang chủ của Lục gia trang. Hân hạnh được làm quen với Huỳnh thiếu hiệp.
– Vãn bối thật là có phước mới được nói chuyện trang chủ. – Ngọc Thiên nở nụ cười đáp.
– Xin lỗi Huỳnh thiếu hiệp, lão phu có chuyện gấp cần bạc với con gái mong công tử hiểu cho. Để khi khác lão phu đến tạ tội với công tử.
Tiểu Hoa thấy thế khuôn mặt buồn bã nói :
– Kìa cha, huynh ấy vừa mới chào hỏi cha đã mời người ta đi là sao.
– Không sao đâu, tại hạ xin về phòng để khi khác đến thăm.
Nói rồi Ngọc Thiên quay trở về phòng của mình. Dù sao y cũng đã được dẫn đến đây lên việc trở về phòng của mình cũng không quá khó khăn.
Lúc này Lục Dương Tử lại lên tiếng :
– Thiết nhi, con đường xa đến đây chơi cứ tạm ở đây chơi vài ngày, bây giờ ta sẽ cho người đưa con về phòng. Ta có chuyện muốn nói với Hoa nhi.
Nói rồi Lục trang chủ cho người đưa Dương Thiết về phòng.
– Đa tạ Lục thúc. – Dương Thiết đáp rồi đi theo hạ nhân trở về phòng của mình.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn hai cha con lục gia. Lúc này Lục trang chủ bắt đầu mở lời:
– Hoa nhi, con đừng làm khó ta nữa. Dương Thiết dù gì cũng là thanh mai trúc mã với con. Y còn là người của Ngọc Sơn Môn tư chất tuyệt đối không tầm thường. Mà tại sao con luôn miệng từ chối hôn sự này.
Tiểu Hoa nghe cha nói thế trong lòng cảm thấy không vui nhẹ nhàng trả lời:
– Cha, từ nhỏ con chỉ xem Thiết ca như ca ca của mình chứ không có cảm tình trai gái với y. Cha bắt con đồng ý hôn sự này khác nào bắt con một mực gả cho y sao?
– Từ xưa đến nay chỉ có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó chứ làm gì để con gái tự quyết định hôn sự của mình. Việc này ta đã quyết con đừng chống đối. – Lục trang chủ cau mày phản đối.
– Cha đừng quá đáng. Cha có nghĩ đến cảm nhận của con khi lấy người mình không hề yêu không? – Nói rồi Tiểu Hoa nước mắt chảy ra ướt đẫm trên hai gò má.
– Dù con có thích tên tiểu tử Ngọc Thiên kia thì cũng không thể được.
– Con hận cha. huhu.
Tiểu Hoa hét lớn rồi vừa khóc vừa chạy về phòng của mình.
…
Đêm đó trăng sáng tròn vành vạch. Ngọc Thiên ngồi trong phòng nghĩ đến hình bóng của Tiểu Hoa, chợt một tiếng gõ cửa.
“Cốc… cốc…”
– Ai đó ?
– Là thiếp đây. – Tiểu Ngọc nhanh nhảu đáp.
Ngọc Thiên nghe thấy tiếng của mỹ nữ liền mở cửa phòng để cho nàng vào. Hai người làm với nhau hai hiệp thì Tiểu Ngọc lăn ra ngủ vùi. Ngọc Thiên muốn đi tiểu nên rời phòng ra khỏi nhà để đi vệ sinh. Mặc dù trời đêm khá tối nhưng trăng sáng thế nên tìm ra nhà vệ sinh không bất tiện cho lắm. Sau đó khi y đi qua phòng của Dương Thiết thì nghe thấy tiếng nói của nữ nhân:
– Tên khốn nạn. Cái gì mà danh môn chính phái chứ? Đồ cầm thú hai mặt. Ngươi dám bỏ dâm dược vào thức ăn của ta. Ta có chết cũng không tha cho ngươi.
Nữ nhân nọ chính là Tiểu Hoa, nàng đang bị tên Dương Thiết trói tay chân sắp bị hắn cưỡng đoạt.
– Sau đêm nay muội là của ta rồi thử xem nhạc phụ có đồng ý gả muội cho ta không? – Dương Thiết cười ha hả.
– Đồ khốn, ai là nhạc phụ của ngươi chứ. Cha ta sẽ chém ngươi ra làm trăm mảnh. Ah.. ah…
Tiểu Hoa chưa nói hết câu đã bị Dương Thiết một tay xé toạt y phục khiến nàng kinh hãi kèm theo hoạt chất dâm dược làm nàng không chịu nổi uốn éo không ngừng. Mồ hôi trên người bất ngờ chảy ra nhiều hơn.
– Thiên ca, cứu muội huhu ah. – Tiểu Hoa la hét trong tuyệt vọng.
Ngọc Thiên chứng kiến cảnh tượng trên không khỏi phẫn nộ. Chàng nhân lúc tên Dương Thiết không chú ý thì mở cửa bước vào cầm gậy đánh thẳng vào đầu hắn khiến hắn bất tỉnh. Ngọc Thiên xốc thẳng Tiểu Hoa trên vai tiến về phòng mình. Đến nơi anh nhận thấy Tiểu Ngọc đã bỏ về từ lúc nào bèn đặt Tiểu Hoa xuống giường rồi cởi trói cho nàng.
Tiểu Hoa vừa được Ngọc Thiên cứu thì lao vào lòng chàng mà khóc. Khuôn mặt nàng trở nên đáng yêu lạ kì. Bất giác Tiểu Hoa nói khẽ :
– Thiên ca, muội yêu huynh, muội yêu huynh từ khi muội gặp huynh
– Ta cũng yêu muội. – Ngọc Thiên đáp.
– Muội cảm thấy trong người nóng bức… Thiên ca giúp muội với.
Tiểu Hoa tự lột sạch y phục trên người mình ra rồi đè Ngọc Thiên ra hôn đắm đuối. Ngọc Thiên thấy thế cũng đáp trả nồng nhiệt. Hai người ”môi trao đầu môi, lưỡi tìm đến lưỡi” trao gửi hương tình. Ngọc Thiên đưa tay nắn bóp cặp đào tiên của Tiểu Hoa, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống “khe động đào nguyên” của nữ nhân mà thỏa sức vuốt ve khiến cho nữ nhân sướng khoái rên lên ư ử:
– Thiên ca, đừng chỗ đó, ah ah.
Ngọc Thiên bắt đầu cởi bỏ y phục của mình rồi trèo lên giường tiếp tục. Chàng đặt cây gậy trước cửa động rồi thúc mạnh khiến cho nữ nhân đau đớn “Ah” lên một tiếng rồi lại chìm trong khoái lạc. Cả hai tiếp tục đến canh ba mới thôi. Hai người thỏa mãn ôm nhau ngủ vùi.