Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( Hàng Trộm) – Chương 11 – Botruyen

Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( Hàng Trộm) - Chương 11

Sáng hôm sau, trời mới hửng đông thì Lệ Băng đã kêu Ngọc Thiên dậy.

– Này, ngươi tính ngủ đến bao giờ.

– Trời vẫn tối thế kia sao nàng gọi ta dậy sớm vậy? – Ngọc Thiên lơ mơ đáp, mắt vẫn dụi dụi rồi lại rúc vào chăn ngủ.

– Canh năm rồi còn sớm sủa gì? Dựa vào thể lực và gân cốt của ngươi thì không luyện tập gian khổ đến lúc đó không có cửa vượt qua vòng đầu đâu. Dậy mau lên. – Lệ Băng vừa nói vừa lay lay người hắn dậy.

Ngọc Thiên biết không thể ngủ tiếp, lỡ hắn nhây quá lại bị Lệ Băng treo lên cây thì khốn. Ngọc Thiên lụi thụi đứng dậy ra bờ suối rửa mặt rồi ra sau nhà thì Lệ Băng đã chờ ở đó sẵn rồi.

– Ta đã dẫn tinh nhập mệnh rồi, giờ nàng dạy ta phép thuật với võ công được không? – Ngọc Thiên hỏi.

– Võ công thì được nhưng phép thuật thì không. – Lệ Băng nhìn hắn đáp.

– Sao lại vậy? Sao ta không thể học phép thuật?

– Ngươi nghĩ để vào được Thiên Hoa môn ngươi phải làm gì?

– Theo ta thì phải giỏi phép thuật với cả có thủy nguyên tố thì mới được nhận.

– Ngươi mới chỉ đúng một nửa thôi.

– Tại sao chứ? – Ngọc Thiên ngơ ngác hỏi.

– Nếu ngươi có phép thuật rồi thì cần gì Thiên Hoa môn dạy phép thuật cho ngươi chứ. Thiên Hoa môn chỉ nhận những viên ngọc thô để mài dũa, nếu ngươi biết phép thuật thì có thể bị nghi là nội gián ở Hỏa Long đường đưa tới lúc đó bị tra tấn hỏi cung cũng chưa biết chừng. Thiên Hoa môn thu nhận kẻ có nội công cao, khỏe mạnh, gân cốt rắn chắc.. Còn như ngươi thì thể lực vẫn còn yếu lắm. – Lệ Băng mỉm cười nhìn hắn ra vẻ coi thường.

– Thế sao đêm nào nàng cũng kêu ta mạnh quá mà có đêm nào nàng chê ta yếu đâu. – Ngọc Thiên trêu tức.

– Ngươi !. – Lệ Băng giơ tay định đánh hắn.

– Thôi. Ta đùa đấy mà vậy bây giờ mình bắt đầu đi. – Ngọc Thiên đỡ lấy tay Lệ Băng sau đó thủ thỉ.

– Bây giờ ta sẽ dạy ngươi tập luyện gân cốt và thể lực.

– Sao không tập cơ bắp như tập Gym ấy.

– Gym, nó là cái gì?

– Ờ ờ ta nói lộn. – Ngọc Thiên quên mất hắn đang ở thế giới khác nên vô tình nói ra.

– Gân cốt cũng chính là cơ bắp nhưng không như bình thường. Ngươi luyện gân cốt thì càng mạnh càng khỏe nhưng vẻ ngoài ngươi cũng không thay đổi còn sức mạnh tuyệt đối không tầm thường.

– À à ta hiểu rồi.

– Ừm vậy thì chạy 5 vòng quanh khu rừng này đi.

– Nàng nói thế mà nghe được à nhỡ có thú dữ thì ta biết làm thế nào.

Lệ Băng lấy tay phóng một trường linh lực vào người Ngọc Thiên rồi nói :

– Ta đã vận phép “Tuyệt ẩn” vào ngươi rồi. Bây giờ ngoài người thường ra không một con thú nào nhìn thấy hay đánh hơi được mùi của ngươi.

– Chiêu này ta học được không?

– Nó cũng là phép thuật nên không được phép?

– Ừm vậy hả,

– Thôi chạy nhanh lên còn tiếp tục việc khác?

– Ừm. – Ngọc Thiên ừm một tiếng rồi vận sức lao đi để lại Lệ Băng đứng phía sau nhìn bóng hắn mờ dần.

Mới được hai vòng mà Ngọc Thiên sức lực gần như cạn kiệt, bộ dạng không khác gì ăn mày, chân bước lảo đảo vào nhà. Hắn đã cố hết sức bình sinh nhưng cũng chưa đáp ứng được nửa yêu cầu của Lệ Băng . Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, lúc này Lệ Băng bước ra nói :

– Lần đầu thế này cũng tạm được, bây giờ ngươi vào tắm đi. Trong bồn tắm là một ít thảo dược ta hái sau nhà có thể làm dịu cơn mệt mỏi và giúp ngươi thư giãn.

– Vậy phiền nàng rồi. – Ngọc Thiên nói xong bước về phía nhà tắm đột nhiên quay đầu hỏi Lệ Băng :

– Nàng có muốn tắm với ta không?

– Bộ ta rảnh lắm sao. Dâm tặc đáng ghét. – Lệ Băng mắng hắn sau đó ra ngoài hóng mát.

Ngọc Thiên vốn đã biết câu trả lời rồi nên cười hì hì sau đó đi tiếp. Có ai biết số thảo dược mà Lệ Băng đặt trong bồn tắm của nàng dành cho Ngọc Thiên còn quý hơn nhân sâm chỉ có nàng sở hữu, kẻ có tiền cũng không mua được. Cây đó gọi là Trường Sinh thảo có tác dụng làm giảm mệt mỏi tức thì, thư giãn đầu óc, tăng cường nội lực ngoài ra còn giúp cơ thể ngày càng cứng cáp để đạt đến cảnh giới mình đồng da sắt. Thảo dược này chỉ mình nàng có bởi vì nàng chính là người lai tạo ra giống cây này. Kết hợp giữa Thanh mộc thảo và Hồ điệp thảo. Hai cây thuốc này tuy đều rất quý dưới sự lai giống của Lệ Băng thì đã trở thành loại thảo dược có một không hai trong thiên hạ. Có biết đâu loại thảo dược cực hiếm đó được Lệ Băng xem như rau cỏ hoa lá trồng đầy vườn thích hái lúc nào thì hái, thích ngắt lúc nào thì ngắt.

Lệ Băng vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, lại giỏi về y dược tinh thông phép thuật, Ngọc Thiên có được người vợ như nàng họa chăng phải tu bảy kiếp mới được. Sau khi tắm xong Ngọc Thiên thấy cơ thể đã hết mệt mỏi thậm chí có phần săn chắc hơn nên nghĩ là do mình vừa chạy quanh núi nên mới như thế. Một lúc sau Lệ Băng trở về tay cầm một con gà đã được nàng nướng sẵn đặt lên bàn cho Ngọc Thiên ăn. Ngọc Thiên nhìn nàng mà cười:

– Cảm ơn nàng nhé hihi.

– Không có gì, ngươi ăn đi rồi chiều tiếp tục.

– Vẫn còn nữa hả?

– Ngươi nghĩ tập luyện chỉ vậy là xong sao? Không cố gắng thì chỉ có thất bại thảm hại thôi. – Lệ Băng nói xong quay đầu bước ra ngoài.

– Nàng không ăn cùng ta sao?

– Ta ăn trước rồi, ngươi ăn rồi nghỉ đi.

– Ừm vậy được. – Ngọc Thiên đáp rồi xé miếng đùi gà bỏ lên mồm mà cắn nhồm nhoàm như hai ngày chưa ăn vậy.

Đến chiều thì Lệ Băng lại bặt Ngọc Thiên phải chẻ xong ba nghìn khúc củi mới được ăn cơm. Đến tối lại bắt hắn tu luyện công lực. Ngày đầu tiên đã cực kì khó khăn với Ngọc Thiên, hắn nhìn lên trời lẩm bẩm cầu cho sáu thánh này sẽ trôi qua thật nhanh. Ba tháng sau thì đã có sự thay đổi lớn trong con người hắn. Ngày đầu tiên hắn chạy hai vòng quanh rừng mất bốn tiếng, ba tháng sau Ngọc Thiên chạy năm vòng chỉ mất chưa đầy một giờ đủ để biết tốc độ thể lực của hắn đã tiến bộ kinh khủng đến nhường nào. Một phần cũng vì tư chất triệu người có một của hắn, thứ hai là sự chăm chỉ, bền bỉ kiên nhẫn của một người có ý chí sắt đá và quan trọng không kém là chỗ thảo dược của Lệ Băng. Giờ đây Ngọc Thiên đã đáp ứng được một nửa khả năng thành công đối với cuộc thi, ba tháng còn lại này hắn sẽ tu luyện thêm nhiều hơn về công lực và Lệ Băng sẽ bắt đầu dạy võ công cho hắn. Sáng hôm đó hai người đi ra sau nhà, Lệ Băng khuôn mặt kiêu kì nhưng vẫn chứa vẻ quyến rũ nhìn Ngọc Thiên mà nói :

– Bây giờ có thể ngươi không thể học cưỡi kiếm bay nhưng tạm thời ta có thể dạy ngươi cách di chuyển nhanh hơn để dùng tạm.

– Là cách gì vậy nương tử? – Ngọc Thiên ngơ ngác hỏi.

Lệ Băng nghe hắn gọi nương tử trong lòng cảm thấy vui vẻ phấn khích hai má đỏ ửng ra nhưng rồi một lúc nén lại tình cảm trả lời hắn:

– Cái này có hai loại : một là lăng ba di bộ, hai là khinh công phong thần. Loại một tên là lăng ba di bộ bởi vì tốc độ nhanh nhẹn, uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện, khiến cho đối thủ không biết mình ở đâu. Loại hai hay còn gọi là phong thần công là loại khinh công giúp bản thân nhảy cao và xa, tốc độ cũng rất nhanh gần như bằng gió. Kẻ địch có nhìn thấy nhưng cũng chỉ nghĩ là cơn gió mà thôi. Đấy vậy ngươi muốn học loại nào?

– Cả hai. – Ngọc Thiên không ngờ trong thế giới này lại có bí kíp võ công giống trong truyện kiếm hiệp Kim Dung không khỏi kinh ngạc, tò mò xen lẫn háo hức nghe Lệ Băng hỏi bèn đáp ngay.

– Tham thế. – Lệ Băng cười nheo mắt nhìn hắn.

– Để sau này còn bảo vệ vợ yêu của ta chứ.

– Ngươi chỉ giỏi lẻo mép.

– Ta nói thật chứ. – Ngọc Thiên vòng tay ôm Lệ Băng vào lòng hôn vào môi nàng một cái.

– Đang lúc luyện tập mà ngươi còn thì giờ để chơi à.

Ngọc Thiên thả Lệ Băng ra rồi bắt đầu làm theo hướng dẫn của nàng để học hai môn võ công kia. Đến tối thì hắn đã luyện thành thạo khinh công mà người thường phải mất mười năm luyện thành. Sau đó hai người lại cùng nhau lên giường chìm trong khoái lạc và hạnh phúc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.