Quyển 2 Chương 27: Hắc Huyết Thạch
Một con ma thú đang săn mồi thì giật mình, vì có bốn thân ảnh chạy ngang qua, đó là nhóm Long Phong với Hắc Vân, Thiên Điêu và Hoả Linh. Lúc này Hỏa Linh lên tiếng :” Thiếu gia, chúng ta sắp tới nơi rồi.. “
“ Là gần khu này à… “ Long Phong nhìn khu này mà quan sát xung quanh. Hắn thấy được khu này là gần sông, gần những trái cây hoa quả hơn nữa là đầy ma thú cấp thấp. Đúng là số một chỗ cho Hắc Huyết Thạch. Nhưng cái quan trọng là nơi này cách xa khu của Ái Lạt lão gần hai canh giờ mà đi, tại vì nó nằm gần khu ra vào ở bên ngoài và bên trong. Long Phong chợt nhớ ra cái gì liền nói :” À mà ngươi tại sao lại không đào nó lên ? “
Hỏa Linh gãi đầu, cười nói :” À thiếu gia đùa rồi, ta đào không nổi. “
“ Không nổi ? “ Long Phong giật mình, sau đó Hỏa Linh gật đầu, rồi bắt đầu dẫn đường tới chỗ nằm của Hắc Huyết Thạch. Sau khoảng mười lăm phút trôi qua thì Hỏa Linh cũng tìm thấy được vị trí của Hắc Huyết Thạch, khi Long Phong nhìn thấy thì nó chỉ là một tảng đá, hắn đi tới gõ và đấm vào thì có thể cảm nhận được độ dày của tảng đá, ít nhất là năm lớp, mỗi lớp là 10 mét, hơn nữa Long Phong có thể cảm nhận được bề mặt ngoài có thể đả ngoại lực bên ngoài tác động vào.
Long Phong quơ tay kêu tất cả lui lại, hắn cũng bắt đầu vô thế. Long Phong tính thử coi tảng đá này có thể chịu lực bao nhiêu, vì hắn không biết rõ từ thông tin của Hỏa Linh. Lúc này Long Phong đang đứng thế giống như là sắp rút kiếm, nhưng tay phải lại gồng ngay hông, từ từ bàn tay phát sáng lên, sau đó Long Phong liền vận dụng Thổ Pháp để bao quanh cơ thể ngừa lực phản từ tảng đá, sau đó đấm vào và hét lên :” Tứ Quyền Lục Sát Ma “, một tiếng “ Đùng… “, lực phản ra từ tảng đá tản ra xung quanh,
Vù ~ ~ …… , chỉ nghe lên sáu tiếng “ Đùng ~ .. “ phát ra từ bên trong tảng đá, sau đó Long Phong văng ra , về phía đối diện. Đương nhiên là ba tên kia bay lại đỡ lập tức, cuối cùng Hắc Vân đỡ được Long Phong, đỡ Long Phong đứng dậy và hỏi :” Thiếu gia ổn không ?”
“ Không sao, chỉ bị nó phản phệ một chút thôi.. “ Long Phong lau vết máu trên miệng rồi bắt đầu ngồi xuống trị thương, dùng Cửu Dương thần công. Năm phút sau Long Phong liền đứng dậy rồi nói :” Tảng đá này là một cái gương mà chắc… “
“ Gương ?” Ba tên liền đồng thời thắc mắc
“ Vậy ta hỏi ngươi, khi đứng trước gương thì ngươi thấy cái gì ?” Long Phong quay qua trừng mắt ba tên rồi hỏi
“ Thấy bản thân chúng ta.. “ Ba tên đồng thanh trả lời, nhưng cái mặt ngố ra thể hiện là Không hiểu gì hết. Long Phong thấy thế chỉ bụm mặt rồi cười, sau đó nói :” Tảng đá này giống như một cái gương, khi ngươi tác động ngoại lực vào tảng đá này, nó giống như là sẽ sao chép cái đòn mà chúng ta vừa dùng và phát về phía chúng ta, giống như là ngươi đang đánh với chính bản thân mình, còn về cái lực lượng thì nó hấp thu từ võ kĩ của chúng ta rồi dùng nó trả lại. “
“ À hiểu rồi ~~ ..” Ba tên đồng thanh gật đầu trả lời to lên, còn tiểu Hắc thì cười khóe lên, bà tên quay lại trừng nó một phát khiến no im bặt. Long Phong cười cười vuốt đầu, còn Thiên Điêu thì lên tiếng hỏi: “ Vậy chúng ta làm sao để phá nó ? “, Hắc Vân và Hỏa Linh cũng muốn hỏi giống như thế. Long Phong thì cười một chút, suy nghĩ rồi nói :”Rất đơn giản, cứ dùng cái gì mà khi tác động ngoại lực lên nó mà không có Võ khí… “
“ Không có võ khĩ mà vẫn tác động ngoại lực lên tảng đá được…??” Ba tên gãi đầu nói thầm rồi suy nghĩ. Long Phong thấy thế thì cũng không nói gì, hắn lấy ra ba cục sắt, sau đó cầm một cục lên bắt đầu làm. Cả tuần này hắn được Ái Lạt lão truyền thụ căn bản của ba nghề Ấn Trận Sư, Luyện Phù sư và Giả Kim Thuật Sư, đương nhiên Giả Kim Thuật Sư, thì Ma Pháp trình độ đến cỡ nào, thì Giả Kim Thuật Sư càng mạnh bấy nhiêu. Lúc này Long Phong chỉ mới có thể miễng cưỡng biến đổi một cục sắt ra một cây búa dài, cứ như thế gần một phần ba canh, Long Phong cũng hoàn thành ba cây búa, sau đó quăng cho mỗi tên đang đứng nhìn và thắc mắc, nói :” Cầm lấy cái này mà gõ cho tảng đã đó nứt ra..”
“ Phải làm bằng tay mà không được dùng Võ Khí..” Long Phong trừng mắt ba tên cảnh cáo nói, còn ba tên kia thì cuối đầu bước tới tảng đá mà bắt đầu làm việc. Cũng là ma thú lục giai nên sức mạnh hơn người bình thường rất nhiều, khoảng gần một phần tư canh, thì tảng đá cũng bắt đầu nứt ra, Hỏa Linh liền biến thân trở lại hình hài ma thú, dùng sức mạnh một gõ xuống đất, khiến tảng đá nứt ra làm đôi, rồi biến thân trở lại. Lúc này vật trong tảng đá bắt đầu lộ ra, là một cục khoáng thạch đen trong mà đỏ ngoài, màu đỏ trong khiến cho chúng ta có thể nhìn thấy bên trong. Long Phong đi tới và bắt đầu sờ cái khoáng thạch, hắn có thể cảm nhận được một sự trơn tru của viên đá và độ bền. Long Phong chuẩn bị cầm viên khoáng thạch và lấy đi thì một giọng nói vang lên :” Không biết vị bằng hữu này có thể nhường viên khoáng thạch này cho ta không ?”.
Đương nhiên là Long Phong hơi đâu nghe tên đó, cầm lấy viên khoáng thạch lên và bỏ vào trong giới chỉ, hành động này khiến chủ nhân của giọng nói khuôn mặt sạm lại. Long Phong lúc này mới ngước lên nhìn về phía bên kia, thì hắn thấy được một nam tử mặc sam bào, kế bên hắn là một nữ tử, phía sau là hai tên hộ vệ có thực lực Võ Sư nhưng Long Phong không ngạc nhiên, nhưng cô gái này khiến hắn giật mình vì hắn nhận ra đây chính là Đại công chúa của Kim Triều đế quốc, Nam Cung Lạc Nhi. Do Long Phong đang đeo mặt nạ cho nên Nam Cung Lạc Nhi không nhận ra, đương nhiên là ba tên còn lại cũng được Long Phong cho một cái mỗi người. Long Phong hai mắt giật mình nhưng liền trấn tĩnh, thầm nghĩ cô công chúa này cũng ra ngoài à. Lúc này ngươi con trai vì muốn không bị mất mặt hắn liền đi lên vào nói :” Vị công tử này, tại hạ là Nội môn đệ thân truyền La Minh của La Sinh phái, còn đây là sư muội ta cũng là đệ tử của La Sinh phái. “
“ Chưa từng nghe tới La Sinh phái..” Long Phong mặt làm ngơ ngác nói, “ Muốn gì đây. “ Câu nói khiến bên kia tất cả người giật mình, ai trong Hạ Vực này mà không biết Tứ Đại môn phái, La Minh đương nhiên cũng tức giận, nhưng vì giữ phong độ nên cố gắng nín mà lên tiếng : “ Ta muốn hỏi công tử là có thể bán cho ta viên khoáng thạch đó không ?”
“ Khoáng thạch là cái gì, ăn được không ? “ Long Phong ngơ ngác mà hỏi, ba tên bên phía Long Phong nghe mà cười, thán phục tài làm bơ của thiếu gia, La Minh tiếp tục trấn tĩnh mà hỏi :” Là cái mà vị công tử này vừa bỏ vào trong giới chỉ đó… “
“ Ta có à, có ai thấy không ? Các ngươi có thấy không ?” Long Phong lại làm bơ, rồi quay qua hỏi ba ngươi Hắc Vân, đương nhiên là bọn họ đồng thanh la lên :” Không có thiếu gia “, rồi sau đó quay mặt mà nín cười, bởi vì câu nói tiếp theo “ Thấy chưa, có ai thấy đâu, Chắc ngươi mờ mắt rồi, về lấy nước mà rửa đi. “
La Minh tức giận rung rẫy nói :” Ngươi…..,ngươi..”, “ Được nếu ngươi không muốn giao ra thì ta ra tay lấy thôi.”, nói xong thì hắn chuẩn bị xuất chiêu thì bị Nam Cung Lạc Nhi quơ tay ý kêu dừng lại, rồi bước lên nói :” Xin lỗi công tử vì sư huynh của ta, ta thay mặt huynh ấy xin lỗi..”, nói xong rồi cuối đầu, La Minh nói lên :” Sư muội cần gì làm thế,….. “ hắn chưa nói xong, Long Phong vỗ tay, khiến hai ngươi kia giật mình, rồi thấy Long Phong phủi tay rồi nghe hắn nói :” Chó sủa thôi, ta cũng chả thèm quan tâm làm gì.., chỉ thấy buồn cho người đẹp thế này mà làm người đồng hành với một tên sáng sớm chả rửa miệng, thối như rác.. “, Long Phong vừa nói vừa bịt mũi mà nói, ba tên kia thì cười tóe lên, vì bọn họ nhịn không nỗi rồi. La Minh thì xám mặt lại, vì hắn giận lần này rồi, liền xông lên Long Phong và nói lớn :” Ngươi chết hôm nay với ta… “
Nam Cung Lạc Nhi ngăn cản không kịp, nàng tính im lặng nhưng khi thấy Long Phong nhép miệng cười, khiến nàng bất an, quả nhiên khi La Minh xông lại Long Phong, quyền của hắn chưa tới nơi, thì năm tiếng: “ Bụp, bụp, bụp, bụp và bụp….”, La Minh bay ngược về sau, được hai tên hộ vệ đỡ, hắn lúc này đã bất tỉnh, còn Nam Cung Lạc Nhi nhìn thấy rằng Long Phong vẫn không hề di chuyển mà đẩy lùi được sư huynh của nàng, sau đó nàng nghe tiếng nói:” Yếu như thế mà cũng đòi ra mặt…”.