Quyển 2 Chương 17: Phất Trần Ly (1)
Phất Trần Ly thấy bóng lưng Long Phong thì lại càng chắc chắn Long Phong chình là người đó. Cao thẳng, phong độ, lãng tử, lúc này Phất Trần Ly liền đỏ mặt, vì nàng vừa nghĩ tới cái khác trong đầu nàng.
Lắc đầu, liền lẩm bẩm :” Nếu có thể thì dong binh đoàn mình có thể không cần lo gì hết…” , còn những người khác thì thấy đoàn trưởng mình khác lại, liền hỏi thăm nàng, còn những người đàn ông khác thì say mê nhìn bên này, thấy gái đẹp là phải ngơ ngác nhìn thôi.
“ Thiếu gia, người chuẩn bị lại cô gái nào à?” Bích long cười hỏi
Long Phong liền cốc đầu Bích long một phát rồi nói :” Này thì nhiều chuyện “, Bích long oan uổng nhìn Long Phong, còn hai tên Hắc Vân và Thiên Điêu thì cười lén phía sau, che miệng. Bích long quay mắt trừng một phát khiến hai tên im bặt, quay đầu nhìn hai hướng khác nhau.
Sau một hồi nhóm người cũng về tới Lê gia, khi bọn họ vô thì Long Phong thấy Lê Thanh Thanh đang đứng trước cổng chờ bọn họ, Lê Thanh Thanh thấy Long Phong liền nói :” Công tử, phụ thân nói chiều nay sẽ cho công tử một câu trả lời, hi vọng ngài có thể đợi. “
Bích long nghe xong bực mình tính lên tiếng, Long Phong nâng tay lên, ý kêu Bích long im lặng, còn hắn cười nói :” Được, ta có thể chờ tới tối nay..Hi vọng các người đừng có tiếp tục giở trò…. ta không có thời gian đâu !!”
Long Phong nói xong liền dùng Cửu Dương Thần Kiếm, một Đại Thiên Kiếm chỉ một phát lên phía trên cành cây và hai hướng khác nhau, lập tức ba xác người từ ba hướng khác nhau rơi xuống, đầu lủng một lỗ, hai mắt của mỗi người đều trợn ra chứng tỏ bọn hắn không biết vì sao mình chết. Lê Thanh Thanh liền giật mình, sao đó sai người dọn hai cái xác này. Dù sao của là con trưởng của một gia tộc, mấy chuyện này cũng khá là bình thường.
Một hồi sau Long Phong quay về phòng mình và dặn dò phía sau :” Ta muốn bế quan, nếu cần thì cứ gõ cửa ba cái là dấu hiệu. Còn nếu không có thì cứ trước bữa ăn tối”
“ Vâng thiếu gia “ hai tên đồng thanh trả lời, còn Bích long cười nói :” Vậy em đi chơi đây thiếu gia, em tính nhờ Lê tiểu thư dẫn đi.”
“ Vậy cẩn thận, đừng gây chuyện đó “ Long Phong cười nói rồi xoa đầu
“ Ừ “ Bích long vừa gật đầu liền biến mất, Long Phong cũng lắc đầu cười khổ, rồi đi vào trong phòng rồi đóng cửa, hai tên Hắc Vân và Thiên Điêu đứng như một pho tượng.
Lúc này tổng đà của dong binh Phất Nữ, Phất Trần Ly đang sửa soạn rồi sai người đi mua đồ ăn rượu, những người khác nghe thì có hỏi nàng, nhưng nàng chỉ cười mà không nói gì.
Long Phong lúc này đang ngồi trước một cái bàn, tại vì lúc này khi tiếp xúc với Phất Trần Ly thì hắn liền nhớ đến một cái võ kĩ của mẫu thân hắn, là “ Duy Xuân Tâm Pháp “. Môn này là một thiên giai võ kĩ, là môn võ kĩ nhất tuyệt của mẫu thân hắn, chỉ phù hợp cho nữ phái tu luyện, khiến họ có thể duy trì tuổi thanh xuân, hơn nữa tăng tốc độ hấp thu của Thể Mạch và Tinh Mạch, khiến họ có thể trẻ mãi không dài, tu luyện nhanh hơn.
Long Phong nghĩ dùng bộ võ kĩ này đổi lấy sự trung thành từ dong binh đó, đương nhiên là phải bỏ thêm vào rồi. Nửa canh giờ sau, hắn cũng chép xong hai bản, một cất giữ, một làm giao dịch, sau đó Long Phong sẵn tiện chép một võ kĩ khác, đó cũng là của mẫu thân, và là võ kĩ cuối cùng hắn thừa hưởng được từ mẫu thân hắn, là thượng giai võ kĩ, tên là Bàn Thiên Tâm Kiếm pháp. Tuy môn kiếm pháp này chỉ thượng giai, vì trong năm tầng, hai tầng cuối cùng là chưa ai luyện được. Có luyện được thì cũng sống chưa quá ba năm,và Long Phong cũng đã coi qua, hắn thấy rằng công pháp này nếu người luyện tâm không thông, lo lắng với một thân thể không đạt yêu cầu thì khi tu luyện sẽ vị phản phệ như cảnh cáo, nếu tiếp tục tu luyện thì nhẹ mất hết võ khí, nặng thì chết mất tại chỗ.
Long Phong tính lấy tâm pháp võ kĩ này cho Lê Cổ khi gia nhập tu luyện. Bởi vì Long Phong thấy được một tâm kiên định, phục vụ hết mình, đó chính là cái Long Phong cần. Thêm một canh giờ Long Phong cũng chép xong thêm hai bản kiếm pháp đó, lúc này hắn đứng dậy và đi ra ngoài. Lúc này bên ngoài cũng bắt đầu trưa lên, Long Phong liền hỏi :” Hắc Vân, a Bích về chưa ?”
“ A Bích chưa về thiếu gia “ Hắc Vân cung kính trả lời
Long Phong nghe thế, liền bắt đầu toả khí, nhắm mắt sau đó dùng tinh thần lực từ Tinh mạch để dò xét toàn bộ Kim Ti trấn. Cuối cùng hắn cũng tìm được Bích long, liền phóng người đi qua đó, Hắc Vân cà Thiên Điêu thấy thiếu gia mình đi, liền đi theo phía sau.
Lúc này Bích long đang chặn trước người Lê Thanh Thanh, nói :” Tiểu tử, đi chỗ khác chơi, thiếu gia nhà ta đến thì ngươi coi chừng đó.”
“ Hahaha bổn công tử là người của Tây Bắc gia, ta là nhị công tử Tây Bắc Hàn, ai dám đánh ta..” Tây Bắc Hàn vừa cười vừa nói, “ Nên hai cô em này đi theo ta đi, làm cho ta vui vẻ thì ta sẽ cho các em sung sướng “ hắn tính vừa chạm Bích long thì một chưởng bay tới chỗ hắn, đầy hắn ra xa. Ngước lên thì nhìn thấy một bóng người lạ, liền la lên :” Ngươi biết ta là ai không hả.. ta là …”, Tây Bắc Hàn chưa kịp kết thúc câu thì Long Phong lên tiếng cười nhạo
“ Mấy đám con quan các ngươi có câu nào hù người ta không. Đừng có kiểu bị đánh là báo danh dòng họ tổ tiên các ngươi. Ta không có biết đâu” , khi nói xong liêng làm cho Tây Bắc Hàn tức ọc máu, la lên: “ Lên đánh cho hắn chết, sau đó ta cho các ngươi chơi ké”, khi hắn vừa dứt lời thì bốn thân ảnh kế bên liền nhào lên, hướng Long Phong lên. Hắc Vân và Thiên Điêu tính lên thì Long Phong giơ tay ngăn cản, nói :” Ta có chiêu thức mới cần thử lên con người , bọn cũng muốn xem uy lực của nó.
Long Phong đứng tần làm một vong múa, áp lực xung quanh liền thay đôi, có gió, có tiếng người xì xầm . Long Phong đưa tay về phía trước, nói :” Hoả Vân Chưởng “. Một bàn tay lửa bay ra từ phía tay Long Phong, đùng một phát khiến bốn tên hộ vệ bay ra, còn gió mạnh đến nỗi sau vụ nổ khiến cho tất cả gian hàng gần đó sụp. Khi khói bay hết, Tây Bắc Hàn thấy bốn tên hộ vệ nằm rải rác xung quanh, mỗi tên đều là ngóp mà thở, còn Long Phong thì than :” Chưa chết à chỉ mới bị thương, xem ra chưởng lực không mạnh lắm “ , khi nói xong khiến mọi người xung quanh xám mặt, còn Bích long thì đang cổ vũ phía sau.
“ Thế nào Tây Bắc công tử, vẫn còn muốn đánh à? Long Phong cười nói,
“ Người cứ chờ đó, ta sẽ kêu đại ca ta xử ngươi..” Tây Bắc Hàn không dám làm gì, chỉ biết rung giận mà chỉ chỏ đằng sau, sau khi vừa dứt lời thì một giọng nói phía sau vang lên :” Không cần, ta tới rồi”. Một bóng người lịch lãm bước tới, phía sau hắn là bốn tên cận vệ, toàn bộ là Võ linh, bản thân hắn cũng là võ linh ngũ giai, đương nhiên người tới là đại công tử của Tây Bắc gia, Tây Bắc Cơ.
“ Mong vị công tử này bỏ qua cho đệ đệ ngu xuẩn của ta” Tây Bắc Cơ cuối người nói
“ Nêu Tây Bắc công tử đã nói thế thì ta đây cũng phải xem mặt mũi mà bỏ qua chứ” Long Phong cười nói
“ Không biết tên tuổi của công tử ?” Tây Bắc Cơ hỏi, ánh mắt híp lại
“ Ta họ Cung tên Nham “ Long Phong cũng cười nói, ánh mắt nhìn thẳng Tây Bắc Cơ.
“ Vậy thì Cung công tử nếu có dịp thì ghé qua Kim La thành, Tây Bắc gia ta sẽ tiếp đãi công tử một bữa rồi đây. “ Tây Bắc Cơ phe phẩy cái quạt nói
“ Vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh , nếu đã thế thì ta xin đi đây. Hẹn ngày tái ngộ “ Long Phong cười rồi vái chào, sau đó bước đi.
Còn Tây Bắc Cơ nhìn Long Phong đi thì cũng bắt đầu bước đi, liếc mắt trừng Tây Bắc Hàn một cái rồi đi thẳng về La gia. Hôm nay là hắn tới tiếp quản công việc của La gia.