Quyển 2 Chương 2: Buổi Đấu Giá (1)
Say một hồi, xe ngựa cũng đã tới nơi, và Long Phong xuống và bước vào trong hội đấu gia. Lúc này một người tiếp cửa đi tới và hỏi :
“ Không biết ngài có giấy mời cho hôm nay không ?”
Long Phong không nói gì, chỉ cười cười rồi lấy giấy mời, tiếp từ tay Hàn Trân và đưa cho người tiếp cửa. Nàng đọc xong và cười, liền đích thân dẫn Long Phong tới tận nơi, vì nàng biết người này là người trong ngũ đại thế gia.
Trong lúc đi người tiếp cửa thấy hai người hầu phía sau vị công tử này đỏ mặt, nên liền hỏi : “ Hai người phía sau công tử không khỏe à ? “
Long Phong cười nói:” Không sao, chắc sáng ăn đồ cay nên thế “ Nghe xong người tiếp cửa không nói gì, cười rồi tiếp tục dẫn đường. Khi tới nơi, Long Phong được vén màn và bước vô trong, Hắc Bạch nhị lão đứng trong mà canh cửa. Long Phong đi tới ghế và ngồi xuống, còn hai người Hàn tỷ muội đứng phía sau.
“ Gia gia, chưa bắt đầu à? “ Long Phong lên tiếng hỏi
“Chưa, nghe nói còn đợi ba nhà kia và hoàng thất .” Long lão cười nói
Hắn nghe xong thì cũng gật đầu hiểu, vì buổi tiệc hôm nay chủ yếu là cho bốn đại gia tộc còn lại, vì họ là đại gia sẽ tranh giành nhau mà mua. Lúc này trong đầu hắn giọng nói của Bích Long lại vang lên :” Thiếu gia hôm nay chúng ta mua cái gì? “
“Mua cho ngươi một viên đan dược “ Long Phong truyền âm nói
“ Đan dược,…. Chẵng lẻ “ Bích Long giật mình nói
“ Ừ, ta chưa đủ cấp luyện thất phẩm đan dược, mới được tứ phẩm thôi, nên hôm nay biết tin ở đây có bán nên đến mua cho ngươi hồi phục năng lương.. “ Long Phong nói
“ Cảm ơn thiếu gia .” Bích Long mừng rớ nói, vì nó sắp được phục hồi trạng thái đỉnh phong.
Long Phong chỉ im lặng mà không nói gì, năm năm nay đã tập cho hắn một tính cách lạnh lùng, ít nói , một khuôn mặt đơ ít thể hiện cảm xúc ở những lúc quan trọng cần thiết, nên hắn lúc này cũng chỉ biết ngồi mà chờ.
Tiếp theo đó, Đông gia, Lý gia, Tây Bắc gia, hoàng thất cuối cùng cũng tới, đương nhiên là toàn những người quen. Và điều quan trọng là hôn ước giũa Lý gia và Long gia, giữa Lý Thanh Trúc và Long Phong được công bố ba năm trước. Lúc đó Long Phong cũng giật mình, sau đó tỷ tỷ hắn rời đi, Long Phong nghĩ chắc cũng là do cái này, còn hai nàng còn lại thì giận, nhưng hai ba ngày sau lại bám lấy Long Phong chặt hơn Lý Thanh Trúc luôn đứng ra ngăn cản, Long Phong nhớ lại ba người đó với tỷ tỷ mình suốt ngày vui đùa, cãi nhau mà càng nghĩ càng thấy buồn cười. Hắn còn nhớ hình như đại ca hắn đi “ nghĩa vụ quân sự” ở chỗ phụ thân hắn hình như là sau khi bị từ chối thì phải, hôm đó đại ca hăn như người mất hồn, đi xém mà té xuống nhà xí. Long Thế Tinh thấy cháu mình cười thì lên tiếng hỏi : “ Sau có chuyện gì mà vui vẻ thế? “
“ Không có, gia gia, chỉ nhớ lại mấy chuyện cũ “ Long Phong lắc đầu nói
Lúc này Lý gia đương nhiên là lên chỗ khách quý của mình rồi, là kế bên Long gia phòng, mà Lý Thanh Trúc là đương nhiên chạy vô phòng Long Phong rồi. Lúc này Long Phong nhìn thấy Lý Thanh Trúc thì thấy hôm nay nàng mang một bộ quần áo màu hồng, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoa, nhỏ nhắn, đứng dậy :” Cháu chào Lý lão , chào Thanh Trúc “
Lý Thanh Trúc chạy lại ôm cánh tay Long Phong rồi nói :” Nè người ta nhớ huynh lắm đấy “
“ Mới gặp hôm qua mà “ Long Phong cười khổ
“ Thì sao, cũng nhớ mà “ Lý Thanh Trúc cười lắc tay Long Phong nói, sau đó kéo Long Phong lại nghế ngồi, rồi ngồi trên đùi Long Phong
Hai lão già này thì thấy hai đứa nhóc thế này chỉ có cười, Lý lão thì mới biết cháu mình hôm nay can đảm thế. Long Phong thì xấu hổ cười rồi lắc đầu vì hắn biết cô nhóc này làm là lấy uy với hai nàng tiểu thư kia, hắn ý nói là Đông Tuyết và Nam Cung Lạc Nhạn. Đương nhiên hai nàng ngồi đối diện phòng Long Phong đương nhiên là thấy, đương nhiên phụ thân Đông Tuyết thấy con mình mặt mày giận nhìn bên kia thì hiểu rồi, hắn đang nghĩ xem ra phải qua nhà bên Long gia nói chuyện rồi. Còn bên kia thì Nam Cung Tiết đang làm nguôi giận muội muội hắn, hắn đang than cô nàng Thanh Trúc kia làm quá rồi.
Lúc này Long Phong thấy hôm nay Đông Tuyết mặc một bộ váy trắng, vẻ mặt băng giá nên nhưng lại đẹp có sức hút mê người, còn cô công chúa Lạc Nhạn thì một mặc cũng là váy tím, trên đầu mang một cái cây tram hình con Nhạn, khuôn mặt uy nghiêm của một người hoàng thất không diễm phong trần. Thấy Long Phong nhìn mình, hai nàng nháy mắt rồi còn tặng cho một nụ hôn gió, đương nhiên là trước mặt Lý Thanh Trúc, rồi Long Phong bị nàng véo ở hông, hắn cũng cười khổ mà chịu đựng, hai nàng và hai người Hàn Trân và Hàn Hân thì che miệng mà cười, một hồi sau Lý Thanh Trúc cũng đi xuống và ngồi vào ghế kế bên. Long Phong thấy nàng nhận thì cũng lắc đầu, nắm tay tay và hôn và mui bàn tay, Lý Thanh Trúc bị Long Phong hôn vào tay, xấu hổ rồi cuối đầu, Long Phong thấy thế biết là hết giận, cười nói chuyện với Thanh Trúc. Hai lão già thấy hai đứa nhóc liếc mắt đưa tình cũng cười cười, mà bắt đầu nói chuyện.
Sau một hồi thì có một người đàn ông trung điên đi lên bục, và nói :” Cảm ơn các vị quan quý khách hôm nay tới tham dự buổi đấu gia đặc biệt, năm năm một lần. “
“ Điều đặc biệt của buổi đấu giá này là chúng ta có thể mua những vật phẩm mà các vị chưa bao giờ thấy hoặc nghe. Ngoài ra có thể dùng vật phẩm khác mà trao đổi .Đương nhiên là phải đồng giá rồi “
Những người khác nghe xong cũng chả nói gì, dường như đã quen với luật lệ rồi, hơn nữa đây là buổi đấu giá đặc biệt của Mạc gia, đương nhiên là không ai muốn đắc tội rồi. Lúc này một người con gái khoảng 16, 17 tuổi bước lên. Long Phong khi nhìn người này ánh mắt liền giật giật và bất ngờ về vẻ đẹp của cô nàng này, phải nói là hoàn hảo. Mặc áo gấm lụa dài hoa văn tráng lệ, mắt phượng mày ngài, sắc mặt trong suốt, thành thục trông giống như một người mẫu ở kiếp đầu tiên Long Phong thường thấy qua tivi. Lúc này cô nàng lên tiếng : “ Chào mọi người, tiểu nữ là Mạc Yên Nhiên, hôm nay là người chịu trách nhiệm cho buổi đấu giá ngày hôm nay “
Khi Mạc Yên Nhiên vừa dứt lời thì bao nhiêu tiếng hân hoan phía dưới, nào là anh yêu em, đẹp quá, … những câu thường nghe, ngay cả Nam Cung Tiết cũng bị vẻ đẹp nàng mà làm ngơ ngác, còn Mạc Yên Nhiên thấy thế liền cười, nụ cười nàng lập tức khiến cho nhiều thanh niên ngất xỉu, còn những lão già thì cũng rất muốn bắt cô ta về làm vợ, nhưng nàng là con gái độc nhất vô nhị của Mạc Tiền Đa, không ai muốn chọc giận hắn rồi bị cúp hàng hóa đặc biệt thì nguy.
Lúc này Long Phong hỏi gia gia hắn :” Ủa gia gia cô ta là ai vậy? Bộ nổi tiếng lắm à ? “
Long lão nhìn hắn mà cười to, rồi nói :” Cô bé đó tên là Mạc Yên Nhiên, là con gái của lão Mạc Tiền Đa, hội trưởng của hội đấu giá Mạc hội này, cũng là gia chủ của Mạc thế gia. Cô nhóc này là một trong ngũ đại mĩ nữ đó. Ngoài ra anh trai cô nhóc, Mạc Tiền Kinh này còn là nội đệ tử của La Sinh phái, một trong tứ đại môn phái. “
Long Phong nghe gia gia mình giới thiệu cũng gật đầu, điều khiến hắn giật mình cũng chả nhiều, bởi vì hắn có thể cảm nhận được một điều kì lạ từ cô gái này, hắn không biết chỉ thấy quen quen, Long Phong cố gắng nhớ lại , thì đột nhiên Bích Long lên tiếng :” Thiếu gia, chúng ta gặp cô ta ở ngoài rừng Bắc Lâm “ Long Phong nghe thấy thế thì giật mình nhớ lại, một năm trước khi hắn chuẩn bị mở rộng Huyết Long vệ, hắn liền tìm đến trại sơn tặc này, vì bọn họ vừa có căn cơ luyện võ hơn nữa còn có địa bang, đương nhiên là chỉ có gia gia biết, không thì mẫu thân la hắn chết Lúc đó hắn xông vào trại và giết, chừa lại người có căn cơ tốt, trước đó bắt đầu từ ba năm về trước cho tới nay, Long Phong cũng đã giết và tập kích hơn sáu sơn trại lớn nhỏ, gần và xa thành Kim La, vừa tích lũy sát khí vừa tập luyện sinh tử. Khi xông vào sơn trại, hắn thấy tên trại chủ hình như đang chuẩn bị chơi một cô gái, tên trại chủ thấy co người xông vào liền cầm kiếm, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Long Phong dùng Hỏa Vân chưởng một phát bùm, ngủm tại chỗ. Sau đó hắn nhìn kĩ cô gái mình cứu, nhưng lúc đó Long Phong có đeo mặt nạ nên cô ta không biết mặt Long Phong, hắn có nhớ mình chỉ nói là cô an toàn rồi, sau đó liền biến mất, hắn cũng chỉ cho người đưa cô ta đi về. Lúc này nhớ lại xong hắn đang cười , thế giới thật nhỏ, thế mà cũng gặp lại.
Lúc này Mạc Yên Nhiên đang nhìn xung quanh toàn bộ khách mời, khi tới chỗ Long Phong thì nàng dừng lại, nàng cảm nhận được thân ảnh quen thuộc nhưng lắc đầu, người ta lúc đó cứu mình là một Võ sư, hơn nữa người ta còn dùng ma pháp, sau lại là một thằng nhóc mười một tuổi được.