Quyển 2 Chương 127: Chuyện Kì Lạ
Sáng sớm hôm sau, trong phòng của Long Phong lúc này hắn đang nằm ở giữa, trái phải là hai cô nàng công chúa Nam Cung Lạc Nhi và Nam Cung Lạc Nhạn. Hai cô nàng tối hôm qua rất là chiều ý Long Phong cả đêm khiến hân tâm bay lên trên mây mà nằm, gần tới sáng ba người mới lăn ra mà ngủ.
Mở mắt thì thấy bên ngoài trời đã lên cao, hắn ngáp một cái, hai tay mỗi bên bóp hai nàng một cái, “ Ư….”, hai cô nàng rên lên một tiếng, sau đó Nam Cung Lạc Nhi cũng mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Long Phong đang ngứa ngáy tay chân mà sờ từ trên xuống dưới. Nàng trừng mắt nhìn hắn rồi nói :” Huynh sáng sớm lại ngứa à…”
“ Đâu nhịn được, muội quá đẹp mà, cho nên bây giờ ta cần tập thể dục buổi sáng…” Long Phong cười sờ mặt nàng, rồi không hề quan tâm Nam Cung Lạc Nhi nói gì bắt đầu vác xuống ra trận. Căn phòng bắt đầu có những tiếng kiều diễm vang lên, Nam Cung Lạc Nhạn khi tỉnh lại thì liền bị Long Phong kèo vào trong trận đấu….
Gần tới buổi trưa thì Long Phong mới thoả mãn mà bắt đầu xuất phát tới gặp hiền nhân, đương nhiên là hai nàng công chúa nằm ở giường cả ngày. Đi theo Long Phong có Triệu Vân và Triệu Ngân, muội muội của Triệu Vân. Long Phong đưng nhiên cũng muốn nàng ra ngoài học hỏi, nhưng trên đường đoàn người có thêm một người than gia, đó là Phất Trần Ly.
Đương nhiên Huyết Long vệ biết rằng nàng là người của Long Phog nên không hề cản đường, mà cho nàng vào. Long Phong nhìn thấy người tới là Phất Trần Ly liền kêu nàng lên xe ngồi, thấy nàng đang nhìn mình thì cười noi:” Sao lại nhìn ta như thế đây ?”
“ Ta đang nhìn một thằng nhóc quái vật, làm những việc không phù hợp với tuổi tác của mình…” Phất Trần Ly nhìn Long Phong cười nói, sau đó bước vào trong xe. Long Phong tiện tay ném một tấm phù dán ngay cửa xe để tránh tiếng ồn, sau đó vương tay kéo nàng vào trong người rồi nói :” Nhóm người ta nhờ tỷ huấn luyện sao rồi..”
“ Tạm được, nhất là hai người Tây Bắc Thuỷ và Tây Bắc Lạc, một người có khiếu võ, một người có khiếu về buôn bán, coi như công việc của đệ ở Kim Ti trấm thì hai người quản lý rất là tốt….” Phất Trần Ly cười mà nằm trong lòng Long Phong nói.
“ Vậy là được rồi, ta cần bọn họ có kinh nghiệm, trước khi cho bọn họ đi từng thành mà quản lý. Hơn nữa tám cô nàng ở Thiên Kim tửu lâu bây giờ đang la ôm xồm, đòi ta cho mấy nàng đi lịch lãm ở các thành khác, rồi mấy năm sau quay về giúp ta….” Long Phong thở dài nói, tay bắt đầu không an phận mà sờ mò khắp nơi.
Phất Trần Ly che miệng cười thầm, rồi nhìn Long Phong lên tiếng :” Vậy đệ không tính cho bọn họ thực hiện ước mơ à…”
“ Haizzz ta cũng tính thế, nhưng bây giờ không đủ lực lượng, sợ bọn họ có chuyện gì thì mệt nữa…” Long Phong mặt mày lo lắng mà giải thích, còn Phất Trần Ly nằm trong lòng Long Phong thì cười lên tiếng, tay chọc mũi Long Phong một cái rồi nói :” Ngươi đó, thương hoa tiếc ngọc cái gì, không muốn mấy cô nàng đó đi thôi chưa gì…”
“ Hâhha được rồi, chúng ta làm việc chính thôi !” Long Phong bỗng nhiên quay người đè Phất Trần Lyi, rồi chụp hôn miệng nàng. Phất Trần Ly thì giật mình một cái rồi cũng bắt đầu đáp trả, hai cái lưỡi quấn lấy nhau :” Oẹt..hoẹt…..”, những tiếng núc lưỡi kêu lên, tạo ra như một bản nhạc hoà ca. Hai tay Long Phong cởi áo trên của Phất Trần Ly ra, một cặp ngực vĩ đại, to từ từ lộ ra, trắng nõn, đầu xe tròn….
Long Phong đưa đầu xuống bắt đầu ngậm nó, hàm răng xe đầu “ Xột,… sộp….”, Phất Trần Ly bắt đầu rên lên, những tiếng rên “ Ư….ơ…..”, khiến Long Phong càng thêm khoái trá và bắt đầu tăng tốc độ. “ Hôm nay tỷ hăng hái nhỉ ?”
“ Đương…đương nhiên,… ta muốn trở thành…người..Ư….ngươi của đệ, đệ..Ư… không được bỏ ta….” Phất Trần Ly vừa nói vừa rên, Long Phong nghe thế thì cười, hiểu rõ cô nàng này sợ rằng mình sẽ bỏ nàng. Hắn cười cười rồi bắt đồ lột quần áo nàng ra, rất nhanh thì trên người Phất Trần Ly và Long Phong không còn gì. Hắn bắt đầu ngón tay đưa ra đưa vào, khiến Phất Trần Ly rên lên còn to hơn.
Long Phong nhìn nàng một hồi sau cũng đã ướt vác súng ngắm ngay nồng tâm, một phát đâm vào. Cứ như thế trong xe bắt đầu một cuộc chiến dữ dội, nhưng ngoài xe thì không có chuyện gì hết, chẳng có tiếng kêu hay rên gì lan ra.
Triệu Vân để ý nãy giờ muội muội hắn cứ nhìn vào trong xe, khuôn mặt và ánh mắt thì buồn bả, hắn cười đi lên xoa đầu nàng và nói :” Nếu muội muốn thiếu gia chấp nhận thì phải cố gắng lên. Ngài ấy đã từng nói rằng ta muốn người phụ của ngài cũng phải tài giỏi, chứ không phải làm bình hoa…..”
“ Nên muội chắc chắn có cơ hội, nhưng phải cố gắng, người ca ca này sẽ ủng hộ muội mọi việc “ Triệu Vân cười nói nhìn nàng,
“ Muội sẽ cố gắng !” Triệu Ngân nghe ca ca nàng nói, liền vui mừng gật đầu. Cứ như thế cả đoàn người xuất phát từ Kim La thành tới ngọn núi Thiên Triết, một ngọn núi nổi tiếng nằm ở phía Bắc của Kim La thành, tiếp giáp với Bàn La đế quốc. Từ Kim La thành cho tới thị trấn Mạn Đà trấn là khoảng một nửa ngày đường, nên xuất phát từ trưa thì khi tới đó là cũng là buổi đêm.
Hơn nửa ngày trôi qua thì gần đêm, cả nhóm cũng tới Mạn Đà trấn, trên xe thì Long Phong cũng đã thu dọn xong hết và xịt hương thơm cho bay mùi, Phất Trần Ly thì mặt vẫn đỏ và tình còn trên mặt nàng, tuy thân thể còn đau nhưng nhờ đan dược của Long Phong nàng có thể đi lại bình thường.
Khi bước xuống xe thì Long Phong có thể ngửi được một mùi hương thơm từ hoa Mạn Đà, là một loại hoa được người ở thị trấn này dùng như một nguyên liệu hằng ngày, thảo dược, nguyên liệu nấu ăn, và cái loại hương thơm. Long Phong cùng đoàn người đi tới một tửu lâu, người xung quanh cũng bắt đầu thu dọn hàng hoá, thấy có người ngoài cũng không lạ gì.
Tìm được một tửu lâu, mướn ba căn phòng, một cho Long Phong và Phất Trần Ly, một cho anh em Triệu Vân và một phòng còn lại cho bốn tên Huyết Long vệ. Cả nhóm chia làm hai bàn ngồi bắt đầu dùng bữa tối, hắn ráng ngồi xung quanh mà nghe ngóng thông tin, coi xem có gì hay không. Long Phong nhìn Triệu Vân, hiểu ý hắn liền kêu tiểu nhị, đưa cho hắn một cục bạc, hỏi:” Dạo này trấn có gì mới mẻ không ?”
Thấy được một cục bạc, hắn mừng rỡ hai mắt sáng rỡ cầm bỏ vô túi rồi nói :” Dạ bẩm đại gia, thị trấn dạo này rất bình thường, nhưng có vài điều lạ xảy ra là có những tiếng ồn kì lạ phát ra từ nghĩa địa của làng, cách đây khoảng 1 cây số. Có người còn thấy ma, và đủ thứ hết nên khu đó đã bị cấm vào ban đêm, không có ai dám vào nữa….”
“ Còn có chuyện gì nữa không ?” Triệu Vân gật đầu rồi hỏi tiếp
“ Ngoài ra dạo này có rất nhiều người từ bên ngoài đến khu làng này, không biết vì sao họ đều biến mất một cách đột ngột. Rồi sáng ngày hôm sau thì bọn họ bị tìm thấy chết ở ngoài cánh đồng gần với nghĩa địa, điều kì lạ là không tìm thấy vết thương gì trên người, trừ người bị hút khô cạn máu ra. Nên bây giờ hầu như là không có người từ bên ngoài tới đây…”
“ Bộ quan phủ không điều tra gì à ?”
“ Có thì có nhưng không tìm thấy manh mối gì, tất cả đều đi vào ngõ cụt. Chúng tôi cũng đã nhiều lần lên núi mời tiên sinh giải vầy nhưng ngài ấy lại từ chối, chỉ nói rằng :” Sẽ có người tới giúp chúng tôi từ bên ngoài…”, rồi thế đóng cửa không tiếp khách…”
“ Tiên sinh ? Chuyện này xảy ra lúc nào và vị tiên sinh ngươi nói tên gì ?” Long Phong giật mình lập tức lên tiếng
“ Chuyện kỳ lạ này mới xảy ra gần đây, hình như là một tuần trước, chúng tôi lên hỏi vị tiên sinh đó là lúc ba ngày trước. Còn tên tuổi thì tiểu nhân không biết là gì, chỉ biết ngài ấy thường tự gọi là mình là Ngọa Long, nên chúng tôi thường gọi ngài là Ngọa Long tiên sinh..”
Long Phong nghe tên tiểu nhị nói xong liền cười to, sau đó ném cho tên tiểu nhị một cục vàng, hắn nhìn đó mà mắt giật mình. Một cục này đủ cho hắn xài một tháng, liền cười hỏi :” Thiếu gia, không biết ngài muốn hỏi gì nữa ?”
“ Nói cho ta biết toàn bộ những gì liên quan tới vụ án kì lạ này, không được bỏ sót một từ, không thì ngươi liệu hồn….” Long Phong liếc mắt nhìn và trừng tên tiểu nhị, khiến hắn run rẩy gật đầu.
Còn lúc này trong một căn nhà nhỏ, có một người trẻ tuổi, ngồi vừa uống trà vừa ngắm trăng rồi nói :” Xem ra người mà ta chờ đã tới rồi….”