Huyền Thiên Hồn Tôn – Chương 267: Thái tử (1) – Botruyen

Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 267: Thái tử (1)

– Ha ha, ta đã nói mà, Đồng Hồng gì gì đó, cường giả phong vân bảng gì gì đó, trước mặt Huyền thiếu căn bản không là cái gì hết, không chịu nổi một kích.

Trần Tinh toét miệng cười lớn ha hả, tâm tình vô cùng hả hê, khiến cho không ít học viên đứng xung quanh tức giận trừng mắt.

Trần Tinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn thấy Diệp Huyền phát uy giống như chính bản thân gã đang đứng trên đài khiêu chiến, lực chiến quần hùng, quét ngang bốn phương, loại cảm giác này vô cùng sướng.

Trên đài khiêu chiến, Diệp Huyền chậm rãi đi về phía Đồng Hồng.

Ôm ngực, Đồng Hồng oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đồng tử co rụt lại, trong đôi mắt cũng mang theo sợ hãi.

– Cao tầng của Thái Tử Minh, cường giả phong vân bảng, ha ha, đúng là rất lợi hại thật đấy!

Diệp Huyền thản nhiên nói, khiến cho trong lòng Đồng Hồng cảm thấy vô cùng khuất nhục, hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.

Bên dưới đài, đám người của Thái Tử Minh đều trợn mắt, đây là sỉ nhục trắng trợn, những lời này của Diệp Huyền không chỉ đang đánh mặt Đồng Hồng, mà còn đánh luôn cả thể diện của Thái Tử Minh.

Thực lực của cao tầng chỉ tới cỡ này, Thái Tử Minh có thể mạnh tới mức nào?

Sắc mặt của những thành viên Thái Tử Minh khác trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.

– Ngươi muốn xử trí ta thế nào?

Đồng Hồng gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, thanh âm khàn khàn vang lên trên đài khiêu chiến.

Gã cố nén đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Huyền, chỉ quan tâm xem Diệp Huyền sẽ xử trí gã thế nào.

Nhìn Đồng Hồng, Diệp Huyền lắc đầu:

– Vừa rồi ngươi cuồng ngôn như vậy, tuyên bố muốn phế bỏ ta trước mặt tất cả mọi người, để cho ta chịu tra tấn, nếm thử tư vị sống không bằng chết, sao bây giờ lại như một kẻ đáng thương chờ ta xử trí thế này?

Trong lòng Đồng Hồng khuất nhục, ánh mắt oán độc, nhưng không phản bác.

Trong lòng của gã vẫn còn ôm một tia hy vọng.

Diệp Huyền khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

– Trong lòng của ngươi vẫn còn ôm lấy hy vọng đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, chỉ chuẩn bị làm những gì ngươi muốn làm với ta, phế bỏ tu vi của ngươi, cho đời này của ngươi đều phải sống trong hối hận, chịu hết đau đớn vô tận.

Lời vừa dứt thì trong mắt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một tia sắc bén.

– Dừng tay!

Đúng lúc này, dưới đài khiêu chiến đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tay, Lô Hạo lão sư đột nhiên đứng lên, đi lên trên đài, nghĩa chính ngôn từ nói:

– Diệp Huyền, hôm nay Đồng Hồng cũng đã bị đánh bại rồi, khiêu chiến đã chấm dứt, ngươi không thể động thủ với hắn.

Gã vừa nói thì trên người đột nhiên tản ra khí tức địa võ sư tam trọng khủng bố, huyền khí nồng đậm giống như sóng biển cuồn cuộn không ngừng, trấn áp trên người Diệp Huyền, rõ ràng chỉ cần Diệp Huyền cử động một cái thì gã sẽ ra tay.

Diệp Huyền quay đầu, lạnh lùng nhìn Lô Hạo:

– Ta và Đồng Hồng là quyết đấu sinh tử, ngươi không có tư cách tới quản ta.

Lô Hạo lắc đầu, nói với vẻ chính nghĩa dạt dào:

– Diệp Huyền, ta thân là lão sư của học viện, có quyền phụ trách đối với sống chết của học viên, Đồng Hồng đã thua rồi, nếu như ngươi tiếp tục động thủ với hắn chính là làm trái với quy định của học viện, mau lùi lại đi, đừng có chấp mê bất ngộ mà đi lầm đường lạc lối.

– Hay cho một câu lầm đường lạc lối.

Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ trào phúng:

– Lô Hạo lão sư, lúc trước hình như là chính ngươi nói với Vân Ngạo Tuyết lão sư rằng học viên khiêu chiến với nhau lão sư không thể tự tiện can thiệp, bây giờ ngươi lại can thiệp vào, chẳng lẽ những lời ngươi vừa nói đều là rắm hay sao?

– Huống hồ gì quyết đấu sinh tử, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp, cho dù ngươi có là lão sư cũng vậy, còn bày đặt ra vẻ trước mặt ta!

Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, chân phải đá mạnh về phía đan điền của Đồng Hồng.

Một tên lão sư mà cũng dám ra vẻ trước mặt hắn, làm trò gì chứ.

Diệp Huyền hắn muốn phế ai thì phế kẻ đó, thiên vương lão tử cũng không thể cản được.

– Ngươi làm càn!

Ánh mắt của Lô Hạo phát lạnh, trong lòng thật sự nổi giận, gã thật không ngờ là Diệp Huyền không thèm để ý tới lời nói của gã chút nào, trước mặt bao người dám làm cho gã mất hết mặt mũi.

Huyền khí trong cơ thể lưu chuyển, Lô Hạo đánh một chưởng về phía Diệp Huyền, thực lực địa võ sư tam trọng thi triển hoàn toàn, không khí phía trước đột nhiên nổ tung lên, hình hành một lốc xoáy khổng lồ, cuốn theo tất cả, ngay cả thiết thạch cứng rắn trên đài khiêu chiến cũng xuất hiện từng vết nứt.

– Lô Hạo, ngươi đang làm gì đó.

Vân Ngạo Tuyết thấy thế thì quát to một tiếng, lao nhanh lên tới trước người Diệp Huyền, dùng thân thể ngăn cản công kích của Lô Hạo.

Ầm ầm một tiếng, thân hình Vân Ngạo Tuyết chấn động, bịch bịch lùi lại hai bước, huyền khí trong cơ thể sôi trào, được Diệp Huyền đỡ lấy, lúc này mới ổn định thân hình lại được.

– Vân lão sư, ngươi không sao chứ?

Trong lòng Diệp Huyền không khỏi động dung.

Tuy rằng Lô Hạo rất mạnh, nhưng muốn giết Diệp Huyền hắn thì còn chưa đủ, chỉ là Diệp Huyền thật sự không ngờ, vì cứu mình mà Vân Ngạo Tuyết lão sư gấp rút không suy nghĩ gì mà dùng thân thể để chặn đứng công kích của Lô Hạo lão sư, khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảm động.

Vân Ngạo Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Huyền một cái, nhìn về phía Lô Hạo, lạnh lùng nói:

– Lô Hạo, vừa rồi ngươi cũng đã nói, học viên khiêu chiến với nhau, lão sư chúng ta không có tư cách quản.

Ánh mắt của Lô Hạo phát lạnh:

– Vân Ngạo Tuyết, ta kính ngươi cũng là lão sư, chuyện lúc trước ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi chỉ là một phụ đạo viên mới tới, chuyện quản hay không quản ngươi nói không thể tính, mau tránh ra cho ta.

– Vậy sao?

Vân Ngạo Tuyết lấy ra một khối lệnh bài, giơ lên trước mặt Lô Hạo:

– Nhìn cho rõ đây là cái gì?

– Lệnh bài giám thị của học viện? Sao có thể!

Lô Hạo khiếp sợ mở miệng.

Huyền Linh học viện là học phủ cao cấp nhất của Lưu Vân Quốc, bên trong tự nhiên có nhiều thế lực phân bố, cho nên sẽ có lão sư dễ dàng bị thế lực bên ngoài ảnh hưởng mà tiến hành chiếu cố hoặc chèn ép đối với học viên.

Cho nên Huyền Linh học viện chuyên môn có một bộ môn giám thị riêng, dùng để giám thị hành vi của lão sư, đại biểu cho quyền uy cao nhất của học viện.

Những thành viên trong bộ môn giám thị này đều là những người có địa vị cao, được Huyền Linh học viện bảo vệ và cho quyền uy, còn giám thị lệnh này chính là biểu tượng của bọn họ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.