Huyền Thiên Hồn Tôn – Chương 236: Thần hồ Kỳ kỹ – Botruyen

Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 236: Thần hồ Kỳ kỹ

Yêu thú tu luyện nhục thân, chúng nó có được thân thể cường hãn, sống trên sơn lĩnh hoang dã, là kẻ thù của nhân loại, thường xuyên ra ngoài liệp sát nhân loại.

Còn huyền thú thì lại khác, chúng nó thu nạp tinh hoa nhật nguyệt, huyền khí thiên địa, tu luyện hồn lực, huyền thú càng cường đại thì hồn lực càng khủng bố, thậm chí còn có thể khống chế được yêu thú, vì vậy cho nên một con huyền thú cường đại bình thường sẽ có rất nhiều yêu thú bảo hộ.

Nhưng hồn tinh trong cơ thể của chúng nó cũng là thứ tốt nhất để đề thăng võ hồn của võ giả, cho nên con người mới thích liệp sát huyền thú nhất.

Vì phòng ngừa bị liệp sát cho nên huyền thú bình thường đều ở tận sâu trong sơn lâm, rất khó tìm ra.

Nghe nói một vài huyền thú cường đại thậm chí còn có thể hóa thân thành hình người, đi lại trong thế giới loài người, xuất quỷ nhập thần.

Mà luyện hồn sư trong nhân loại thực ra cũng giống với huyền thú mà thôi, cũng tu luyện hồn lực, bất quá hồn lực của con người và hồn lực của huyền thú lại vô cùng giống nhau, cho nên dù luyện hồn sư chưa chắc đã khống chế được yêu thú, nhưng lại có thể thử dùng hồn lực để tiến hành câu thông cùng huyền thú.

Lấy kiến thức và tạo nghệ của Diệp Huyền thì sao có thể không biết con thanh mộng lang này đã bị Lương Bác động tay động chân vào rồi.

Bất quá hắn cũng không nói ra, chỉ lẳng lặng đi tới trước lồng sắt, đôi mắt lẳng lặng nhìn vào con thanh mộng lang này, đồng thời có một cỗ hồn lực yếu ớt lặng lẽ lan ra, tiếp xúc với thanh mộng lang.

Đồng thời hắn cũng chậm rãi vươn tay ra, đưa vào bên trong lồng sắt này, giống như muốn sờ đầu của con thanh mộng lang bên trong.

– Hống, hống!

Trong lồng sắt, thanh mộng lang tức giận gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, miệng to như chậu máu há ra nhào về phía Diệp Huyền.

– Tiểu tử này muốn làm gì vậy?

Tùy Nghiêm đại sư và một vị phó khảo quan còn lại đều cảm thấy kinh ngạc, siết chặt hai tay.

Còn tên Lương phó khảo quan kia thì nhếch môi cười lạnh: Tiểu tử này cư nhiên còn muốn tới gần để phục tùng con thanh mộng lang này, đúng là tự tìm đường chết, mong sao cho con thanh mộng lang này cắn đứt tay của hắn cho rồi.

Ngay lúc tên Lương Bác kia cười thầm trong bụng thì Diệp Huyền đang đứng trước lồng sắt đột nhiên lạnh lùng quát to một tiếng.

– Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống cho ta.

Ngao ô!

Một màn khiến cho cả ba người khiếp sợ đã xảy ra, con thanh mộng lang mới nãy còn vô cùng táo bạo hung tàn, sau khi nghe Diệp Huyền quát to thì đột nhiên ư ử một tiếng như một con chó nhỏ vậy, nằm phịch xuống, còn tay phải của Diệp Huyền thì cứ thế vuốt ve đỉnh đầu của nó, nó cũng không hề nhúc nhích nữa.

Con thanh mộng lang nhất giai mới khi nãy còn vô cùng bạo ngược, lúc này lại như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn nằm sát bên người Diệp Huyền.

Xoạt một tiếng.

Quan chủ khảo Tùy Nghiêm đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh hãi, ngay cả chiếc ghế sau lưng gã bị gã đụng trúng đổ lông lóc gã cũng không phát hiện.

Gã ngạc nhiên há to miệng, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, đây quả thực là huyền thú thanh mộng lang nhất giai hung tàn khi nãy đây sao, không phải là một con chó lông vàng khoác da sói?

Tên Lương phó khảo quan kia thì trợn mắt to hơn, vẻ mặt không dám tin, nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa là trừng rớt tròng mắt.

Không thể nào, sao có thể như vậy được.

Rõ ràng ta đã chọc giận con thanh mộng lang này rồi mà, sao tiểu tử này có thể trấn an nó lại được, cho dù là đổi lại cho ta tới làm thì trong vòng một phút đồng hồ cũng chưa chắc làm được như vậy.

Rốt cuộc tiểu tử này đã dùng yêu pháp gì đây?

Trong lòng của gã vô cùng rung động.

– Ba vị khảo quan, cửa thứ hai này ta qua rồi chứ?

Diệp Huyền thu tay lại, không để ý tới vẻ chấn kinh của ba người kia, thản nhiên hỏi.

– Thông qua, đương nhiên thông qua.

Tùy Ngiêm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền vô cùng ngưng trọng, ánh mắt kia giống như mới gặp hắn lần đầu tiên vậy.

– Ngươi đã thông qua bước thứ nhất và bước thứ hai rồi, như vậy bây giờ liền bắt đầu bước khảo hạch thứ ba, ải thứ ba này chính là khảo nghiệm khả năng khống chế võ hồn thực tế của một luyện hồn sư, đồng thời, đây cũng là bước khó nhất trong khảo hạch luyện hồn sư.

– Như vậy ngươi có biết vì sao khảo hạch luyện hồn sư lại coi đây là điểm quan trọng nhất hay không?

Tùy Nghiêm nghiêm nghị nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

– Là bởi vì luyện hồn sư vô cùng quan trọng ở Thiên Huyền đại lục này, cũng là nghề nghiệp vô cùng thần thánh, các luyện hồn sư có tư cách giúp võ giả tiến hành đánh thức võ hồn, nếu như lại xen lẫn những kẻ không ra gì, nếu như trong quá trình đánh thức võ hồn gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì thì sẽ hủy đi cả đời của một võ giả.

– Cho nên, khả năng khống chế võ hồn chính là thứ quan trọng nhất cần phải kiểm tra của luyện hồn sư.

Tùy Nghiêm thỏa mãn gật đầu, trong mắt cũng có chút kinh ngạc.

Luyện hồn sư bình thường, trước khi trở thành luyện hồn sư rất ít khi hiểu được điều này, nhưng câu trả lời của Diệp Huyền lại khiến cho gã vô cùng thỏa mãn.

– Nếu như ngươi đã biết rõ thì tốt rồi, bây giờ bắt đầu tiến hành bước khảo hạch thứ ba.

– Tùy đại sư, lần này cũng để cho ta làm đi.

Lương phó khảo quan không thể đợi được mà bước lên trước nói.

Lần trước không thể khiến cho Diệp Huyền thất bại, khiến cho trong lòng gã vô cùng khó chịu, cho nên muốn giở trò ngáng chân Diệp Huyền lần nữa.

– Lương Bác, ngươi lui ra một bên cho ta, lần này, ta muốn tự mình khảo hạch.

Tùy Nghiêm đại sư lạnh lùng nhìn Lương Bác một cái.

Thân là một luyện hồn sư nhị phẩm, sao gã lại không nhìn ra con thanh mộng lang khi nãy có chút khác thường kia chứ, mặc dù không có chứng cứ rõ ràng là do Lương Bác động tay động chân, nhưng trong lòng gã lại biết rất rõ.

Lương Bác còn muốn lên tiếng nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tùy Nghiêm đại sư thì lập túc khúm núm lui xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lại càng âm lãnh.

– Khảo hạch cửa thứ ba này cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể dùng hồn lực khiến cho võ hồn chi lực của ta phóng xuất ra tạo thành một đồ án nào đó là xem như thông qua.

Tùy Nghiêm nói xong thì trong cơ thể đột nhiên phóng xuất ra một cỗ võ hồn chi lực cường đại, một đạo hư ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện trước mặt gã, giống như một cái bóng phiêu miểu hư vô.

Tuy rằng không quá mức thấu hiểu lẫn nhau, nhưng sau khi tiếp xúc qua một chút liền khiến Diệp Huyền biết rõ, Tùy Nghiêm này là một người chính trực.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.