Huyền Thiên Hồn Tôn – Chương 203: Ngang ngược càn rỡ (2) – Botruyen

Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 203: Ngang ngược càn rỡ (2)

– Là chúng ta chủ động nhường chỗ.

Hai vị khách này mặt mũi đỏ lên, lầm bầm mở miệng xong liền đứng lên, đi thẳng xuống lầu bỏ đi không quay đầu lại, không dám nhìn người khác cái nào.

– Ha ha ha, tiểu nhị, ngươi nghe chưa, là bọn họ chủ động nhường chỗ, cũng không phải bọn ta cướp chỗ, còn không mau đưa thực đơn tới đây, làm trễ giờ ăn cơm của chúng ta thì ngươi có gánh vác nổi không?

Thiếu niên ngồi xuống, lạnh giọng quát.

Cả đại sảnh lầu hai này liền hoàn toàn yên tĩnh, không khí vô cùng nặng nề.

Tiểu nhị bất đắc dĩ đành phải bước lên phục vụ.

– Nơi này thật sự là vương thành sao? Sao trật tự ở nơi này lại tệ hại như vậy chứ, còn không bằng Lam Nguyệt thành nữa.

Phượng Nhu Y thấy một màn này thì nói với vẻ không dám tin.

Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng:

– Vương thành thì đã làm sao? Mạnh được yếu thua, những địa phương càng phồn hoa thì lại càng thể hiện rõ những điểm này.

Bên trong Huyền Vực được xưng tụng là nơi có địa vị cao nhất ở Thiên Huyền đại lục, hắn đã thấy đủ loại chuyện như thế này rồi.

Mấy người Hoa La Huyên cũng chỉ khẽ lắc đầu, chuyện như vậy, căn bản là thấy cũng không thể làm được gì.

Ba tên thiếu nam thiếu nữ này rõ ràng là đệ tử của một đại gia tộc nào đó, đại gia tộc ở vương thành không giống với Lam Nguyệt thành, nói không chừng chính là môn hạ của một vị vương công đại thần nào đó, hai vị khách trước đó chắc chỉ là người bình thường, cho nên không dám đối kháng với bọn họ.

Chỉ có thể biết điều mất mặt rời đi, đấy gần như là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.

Chỉ có Trần Tinh là hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện này, gã chỉ một lòng tập trung vào đồ ăn mà thôi.

Một bát canh hầm xương lớn được bưng lên, còn chưa ăn đã ngửi thấy hương thơm xông vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng.

– Ha ha, xương hầm, canh linh chi!

Trần Tinh nhìn thấy thì hai mắt liền sáng lấp lánh, hưng phấn như nhìn thấy mỹ nữ loả thể, trực tiếp cầm một khúc xương lên gặm.

– Ưm, ăn ngon quá!

Trần Tinh gặm miệng dính đầy dầu mỡ, sau đó lại bưng bát canh lên húp ừng ực, mặc cho nước canh đổ lên người của mình cũng không thèm để ý.

Bộ dạng này quả thực là ăn hàng đầu thai.

Bất quá dù gã không thèm để ý, nhưng lại có kẻ để ý.

Thiếu nữ vừa ngồi xuống liền về phía bên này với vẻ chán ghét, lạnh giọng chế giễu:

– Tửu lâu của các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao mà loại người nào cũng cho vào thế này, ngươi xem tên kia đi, ăn cơm lại thô tục như vậy, quả thực là làm bẩn mắt người khác, nhìn gớm chết đi được, cũng không biết là thứ rác rưởi ở chỗ nào tới đây.

Thanh âm của thiếu nữ rất lớn, lập tức khiến không ít khách hàng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền.

Trong lòng Diệp Huyền không khỏi cười lạnh, thiếu nữ này đúng là không biết điều gì hết.

Thực ra thì đúng là động tác của Trần Tinh có hơi bất nhã, nhưng vẫn tương đối thu liễm, kiểu gì cũng không thể tính là thô tục được.

Huống hồ gì, thiếu nữ kia ngồi gần lan can ở giữa, mấy người Diệp Huyền lại ngồi cạnh cửa sổ của tửu lâu, giữa hai bên còn cách nhau vài cái bàn, căn bản không ảnh hưởng gì tới nhau.

Thuần tuý là do thiếu nữ này ăn no rỗi việc nên kiếm chuyện mà thôi.

– Chúng ta thô tục không chịu nổi sao? Có những kẻ, tự cho bản thân mình cao quý, nhưng thực ra hành vi lại đáng khinh, không khác gì mấy người phụ nữ nông thôn cả.

Lúc này, một giọng nói vang lên khiến cho Diệp Huyền sững sờ, người lên tiếng chính là Lãnh Dĩnh Oánh, rõ ràng nàng không ưa hành vi ương ngạnh của thiếu nữ này, hơn nữa còn khó chịu vì đối phương nói bọn họ là rác rưởi.

– Ngươi nói ai hả?

Thanh âm của thiếu nữ đột nhiên trở nên bén nhọn, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào Lãnh Dĩnh Oánh, loé ra vẻ âm lãnh, nói vẻ khinh thường:

– Nghe qua là biết không phải khẩu âm vương thành rồi, chẳng trách, ta nói rồi mà, hoá ra là một đám mọi rợ quê mùa, mất mặt xấu hổ như vậy, chắc là kiếp trước là quỷ đói đầu thai không được ăn no chứ gì, có muốn mất mặt thì cũng đừng có tới vương thành của ta, quả thực là làm bẩn hoàn cảnh ở vương thành mà.

Lãnh Dĩnh Oánh cười lạnh:

– Vẫn không bằng những kẻ nào đó, cướp chỗ ngồi của người ta, hoành hành ngang ngược, kiêu căng càn rỡ, quả thực là hành vi của lũ lưu manh, còn không bằng súc sinh.

Đồng tử của thiếu nữ đột nhiên co rút lại, nhìn Lãnh Dĩnh Oánh, trong mắt loé lên một đạo hàn quang, âm lãnh nói:

– Ngươi nói ai không bằng súc sinh? Xú kỹ nữ, nơi này là vương thành, không phải chốn quê mùa của các ngươi, có những lời, nói lung tung thì sẽ chết người đấy.

Nói xong, bắn ra hai đạo hàn tinh, hai chiếc đũa trước mặt thiếu nữ đột nhiên bắn ra, giống như độc xà, nhanh chóng bắn về phía hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh, độc ác âm tàn.

Hai chiếc đũa này, nhìn qua thì bình thường không có gì, thực ra uy lực vô cùng kinh người.

Nếu như một kích này đánh trúng thì hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh chẳng những sẽ bị đánh mù, mà ngay cả đầu cũng bị bắn xuyên, chết ngay tại chỗ.

Trong mắt Diệp Huyền loé ra một đạo lãnh quang, một lời không hợp liền hạ độc thủ thế này, đúng là một nữ nhân lòng dạ rắn rết.

Hắn dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy hai chiếc đũa kia, đặt lại trên bàn, thản nhiên nói:

– Nàng cũng chỉ tuỳ ý nói một câu mà thôi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá phận rồi không.

– Ngươi là cái thá gì? Dám quản chuyện của ta.

Thiếu nữ nhướng mày, trong mắt bắn ra vẻ ngoan độc, mắt nhìn vào y bào của mấy người Diệp Huyền, trong đôi mắt cao ngạo và khinh thường hiện ra rõ ràng, cười lạnh nói:

– Quá phận? Ở vương thành này, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, có vài người, đã nói sai thì phải trả giá thật đắt cho lời nói của mình, vả miệng của bọn chúng cho ta, cả cái bàn đó đều phải vả, vả tới khi nào ta hài lòng mới thôi!

Hai gã thiếu niên ngồi cùng bàn đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Huyền. đưa mắt nhìn vào Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, trong mắt hai người này hiện lên một tia kinh diễm, chợt quay về phía Diệp Huyền lạnh giọng nói:

– Có nghe thấy không? Tự mình vả miệng thì còn mong giữ được mạng, nếu không thì thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu.

Diệp Huyền gắp một hạt đậu phộng, chậm rãi nhai nuốt, lầm bầm nói:

– Ăn một bữa cơm thôi cũng gặp phải đám ruồi bọ tự cho là đúng, đúng là vừa ra cửa đã giẫm phải phân mà.

– Ngươi muốn chết!

Hai tên thiếu niên gầm to một tiếng, keng một tiếng rút bảo kiếm bên hông ra, đâm về phía Diệp Huyền.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.