Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Diệp Huyền, nếu như không phải nhờ vào thiếu niên như kỳ tích này, thì kết quả của trận chiến này thật khó mà nói trước.
Ngay khi đám người Diệp Huyền trở lại Lam Nguyệt thành thì trời đã nhá nhem.
Biết được tin tức mấy người Diệp Huyền an toàn trở về, thành chủ Lãnh Thiên cũng mỉm cười.
Sáng sớm ngày thứ hai, một tin tức kinh người lan ra khắp Lam Nguyệt thành như một cơn lốc.
Gia chủ và trưởng lão của Vương gia và Chu gia, hai trong số tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành cư nhiên bỏ mạng bên trong một sơn đạo vắng vẻ cách Lam Nguyệt thành mấy trăm dặm, có khả năng cao thủ của hai đại gia tộc đã gặp phải cường đạo nào đó.
Tin này vừa truyền ra thì cả Lam Nguyệt thành đều xôn xao lên, dân chúng hoảng loạn vô cùng.
Nhưng những tin này đều là tin bên ngoài, còn lý do thật sự bên trong thì chỉ có một vài gia tộc hàng đầu của Lam Nguyệt thành mới biết được một chút.
Xế chiều hôm đó, cửa nhà Diệp gia lần lượt bị những gia chủ của các đại gia tộc khác triệt để đạp hư.
Thậm chí ngay cả gia chủ Trần Lâm của Trần gia cũng tự mình tới cửa, đứng chào ngoài cửa không hề ra vẻ tộc trưởng đại gia tộc chút nào.
Bởi vì bọn họ đều biết, lý do vì sao Chu gia và Vương gia bị tiêu diệt.
Đường đường là hai đại gia tộc của Lam Nguyệt thành mấy trăm năm nay, cư nhiên lại bị tiêu diệt như vậy, thời gian tổng cộng còn không tới một năm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho tộc trưởng của mấy đại gia tộc này cảm thấy trong lòng thấp thỏm lo âu.
Còn Vương gia và Chu gia sau khi nhận được tin tức thì lập tức đóng kín cửa chính, không chút động tĩnh.
Đối với hai đại gia tộc đã không còn lấy một cường giả địa võ sư nhất trọng nào, vào lúc này đã coi như triệt để ngã xuống khỏi tầng mây, trở thành một tiểu gia tộc hạng ba.
Trận đánh này, rốt cuộc Diệp gia thắng lợi toàn diện mà chấm dứt.
Diệp gia bắt đầu toàn diện tiếp thu sản nghiệp của hai đại gia tộc, ba loại đan dược đặc hiệu cũng càng bán càng đắt hàng, bắt đầu chuyển tới bán ở những thành trì khác.
Mà lúc này, phủ thành chủ cũng nhận được tin tức Hoa La Huyên đã đột phá thiên võ sư tứ giai.
Chén rượu trong tay thành chủ Lãnh Thiên run lên, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
– Hoa La Huyên cư nhiên đột phá rồi?
Lãnh Thiên thì thào, chẳng hiểu tại sao, trong đầu của gã đột nhiên lại nhớ tới Diệp Huyền, giống như từ trong tâm khảm có cảm giác rằng Hoa La Huyên đột phá nhất định có liên quan gì đó với kỳ tài Diệp Huyền này.
Hắc Trác đứng bên cạnh cũng run lên.
– Hắc Trác, ngươi còn phải bao lâu nữa mới có thể đột phá?
Lãnh Thiên hỏi.
– Hồi thành chủ, kể từ sau khi được Huyền thiếu trị khỏi thì ta đã có thể cảm giác được, thuộc hạ chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi là có thể đột phá thiên võ cảnh, nhanh thì ba tháng, lâu thì một năm, nhất định có thể đột phá.
Hắc Trác nói vô cùng tự tin.
– Vậy là được rồi.
Lãnh Thiên gật đầu.
– Thành chủ đại nhân, bây giờ Hoa La Huyên đã đột phá, thế cục của Lam Nguyệt thành ta sợ rằng cũng sẽ thay đổi.
Hắc Trác nhíu mày.
Sau khi gã mất đi danh hiệu đệ nhất cao thủ của Lam Nguyệt thành thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới khả năng khống chế Lam Nguyệt thành của thành chủ Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên nghe vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng:
– Hắc Trác, ngươi nói sai rồi, nếu như là những gia tộc khác trong Lam Nguyệt thành có người đột phá thì đúng là sẽ ảnh hưởng tới thế cục, nhưng Hoa La Huyên đột phá thì lại chẳng ảnh hưởng gì mấy tới phủ thành chủ ta. Với thân phận của Hoa La Huyên, nếu như ta đoán không sai thì sau tiết xuân huyền lão nhất định sẽ rời khỏi Lam Nguyệt thành, trở lại vương thành báo cáo công tác, một Lam Nguyệt thành nho nhỏ không thể giữ được đại ngạc như lão.
Quả nhiên, không bao lâu sau liền truyền tới tin tức Hoa La Huyên chuẩn bị tổ chức yến hội.
Trên yến hội, Hoa La Huyên công bố tin tức mình đã đột phá, đồng thời, cũng từ chức hội trưởng hiệp hội luyện dược sư, để cho Chu Hoa Dung tạm thời giữ chức hội trưởng.
Chức vị hội trưởng hiệp hội luyện dược sư luôn luôn do tổng bộ ở vương thành chỉ định, nhưng nếu như sau khi Hoa La Huyên trở về liền đề cử Chu Hoa Dung thì chức vụ hội trưởng tiếp theo cơ bản không có thay đổi gì.
Tới lúc yến hội sắp chấm dứt, viện trưởng Trữ Vĩ Thần và đại sư Tưởng Huân của hồn sư tháp đều tiến lên chúc mừng, đồng thời, bọn họ cũng là bạn tốt của Hoa La Huyên, cũng hói thẳng Hoa La Huyên làm sao đột phá được thiên võ cảnh.
Đối với chuyện này, Hoa La Huyên chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi bọn họ hỏi han, Hoa La Huyên chi nói một câu:
– Nếu như thật sự muốn biết ta đột phá thế nào thì sau này các ngươi chỉ cần kết thân với Diệp gia là sẽ biết thôi.
Nghe xong những lời này, mấy người Tưởng Huân đều quay đầu nhìn về phía mấy người Diệp gia, cùng với Chu Hoa Dung từ đầu tới giờ luôn kề cận sát bên bọn họ, mấy người Tưởng Huân đều có điều suy nghĩ.
Sự chú ý của dân chúng vĩnh viễn đều sẽ thay đổi theo thời gian.
Đầu tiên là hai đại gia tộc Chu gia và Vương gia bị diệt, tiếp theo là Hoa La Huyên đột phá, tiết xuân huyền náo nhiệt nhoáng cái liền trôi qua, sự chú ý của dân chúng thoáng cái liền tập trung lên người của những thiếu niên thiên tài của Lam Nguyệt thành.
Bởi vì chỉ một tháng nữa thì chính là thời gian Huyền Linh học viện của vương quốc chiêu sinh rồi.
Tất cả những thiếu niên thiên tài đột phá võ sĩ linh võ cảnh đều có thể lấy được thư đề cử của Tinh Huyền học viện, tiến nhập vào Huyền Linh học viện của vương thành.
Ngày hôm nay, cửa đông bên ngoài Lam Nguyệt thành, một đoàn cường giả đang tụ tập cùng với nhau.
– Huyền nhi, tới vương thành rồi thì ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nơi đó không giống với Lam Nguyệt thành của chúng ta, có chuyện gì thì cũng đừng cậy mạnh.
Diệp Phách Thiên cẩn thận dặn dò.
– Được rồi gia gia, ta biết rồi.
Diệp Huyền liên tục cười khổ, cái tật hay dong dài của người già này quả nhiên ở đâu cũng có.
– Huyền nhi, mấy lời quan tâm ta cũng không muốn nói nhiều, nếu như có rảnh rỗi thì nhớ trở về thăm nhà nhiều một chút.
Diệp Triển Vân nắm hai vai của Diệp Huyền, y cũng biết, đứa con trai này của mình căn bản không cần y phải quan tÂm nhiều.
Mọi người đều chào tạm biệt lẫn nhau.
– Ha ha, Huyền thiếu, chúng ta rốt cuộc lại đi cùng với nhau.
Một thiếu niên béo tròn trùng trục lăn tới, không phải Trần Tinh thì còn là ai nữa.
Diệp Huyền cũng cười một cái.