Trên đời này còn có chuyện gì mà Huyền thiếu không làm được không?
– Hoa hội trưởng, xem ra cha ta phải mượn phòng trị liệu này một thời gian ngắn rồi.
– Không thành vấn đề, nếu như Triển Vân huynh cần thì cứ ở lại hiệp hội luyện dược sư ta tu luyện cũng không sao hết.
– Ha ha.
Diệp Huyền cười cười.
– Đúng rồi, Hoa hội trưởng, lần này ta tới hiệp hội luyện dược sư cũng không chỉ vì muốn chữa trị cho phụ thân, mà còn muốn tiến hành hợp tác với hiệp hội luyện dược sư.
– Hợp tác?
Hoa La Huyên nhíu mày.
– Đúng.
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Ta muốn Vương gia này biến mất ở Lam Nguyệt thành.
– Hí!
Hoa La Huyên hít vào một ngụm khí lạnh, khẩu vị của Diệp Huyền đúng là không hề nhỏ.
Lão suy nghĩ một lại, mới ngưng giọng nói:
– Huyền thiếu, ta cũng có nghe nói là ngươi xung đột với Vương gia, nhưng nếu muốn khiến Vương gia biến mất khỏi Lam Nguyệt thành thì không phải chuyện dễ dàng.
– Trong chuyện này chủ yếu có điểm khó.
– Thứ nhất là Vương Hải tộc trưởng của Vương gia có thực lực hơn người, hắn là một trong số ít những vương giả địa võ sư tam trọng ở Lam Nguyệt thành này, ngoài ra, cường giả cấp bậc địa võ sư ở Vương gia cũng không dưới mười người, đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại ở Lam Nguyệt thành.
– Thứ hai chính là Vương gia có tài lực hùng hậu, hắn và hiệp hội luyện dược sư ta cùng nhau chiếm cứ chín thành thị trường đan dược ở Lam Nguyệt thành này, trong đó, hiệp hội luyện dược sư chúng ta chiếm năm thành, bọn họ chiếm cứ bốn thành. Thế nhưng hiệp hội luyện dược sư chúng ta là một tổ chức của quan phương, rất nhiều luyện dược sư của chúng ta chỉ là mang danh nghĩa của hiệp hội chúng ta, mỗi ngày luyện chế đan dược xong mới đem tới đây để bán. Vương gia chủ yếu cũng kinh doanh cái này, nhưng theo như ta được biết thì dưới trướng Vương gia có một tên luyện dược sư nhị phẩm, gần mười tên luyện dược sư nhất phẩm, gần như thống trị tất cả thị trường đan dược cấp thấp của Lam Nguyệt thành.
– Thứ ba thì chính là Vương gia là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, có vô vàn quan hệ dây mơ rễ mã cùng những đại gia tộc khác, quan hệ của bọn họ rắc rối khó gỡ vô cùng.
– Ba điểm này đủ để cho Vương gia đứng vững ở Lam Nguyệt thành mấy trăm năm không ngã, nếu muốn đẩy ngã bọn họ thì không phải chuyện dễ dàng gì.
– Hiệp hội luyện dược sư ta có thể chèn ép Vương gia để cho bọn họ tổn hao chút ít cũng được, nhưng nếu muốn triệt để tiêu diệt bọn họ thì lại vô cùng khó khăn.
Diệp Huyền cười lạnh.
– Hoa hội trưởng cứ yên tâm đi, ta đã nói tới chuyện hợp tác thì đương nhiên là đã có cách, Vương gia dám hạ độc thủ đối với tộc nhân của ta thì không thể không diệt trừ, đối với ta mà nói, muốn nghiền chết hắn cũng dễ như nghiền chết một con kiến mà thôi.
Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cơn giận của Diệp Huyền quả thực quá lớn.
Nhưng không biết tại sao, chỉ cần là lời Diệp Huyền thì hai người đều cảm giác được một tia tin phục, giống như việc tiêu diệt một Vương gia đã đứng vững gót mấy trăm năm ở Lam Nguyệt thành thật sự chỉ là một chuyện cỏn con vô cùng dễ dàng và nhẹ nhàng.
– Không biết Huyền thiếu định làm thế nào?
– Vương gia chuyên buôn bán đan dược, đương nhiên là phải xuống tay từ tài nguyên của Vương gia bọn chúng trước rồi.
Hoa La Huyên nhướng mày:
– Huyền thiếu, chuyện này không dễ đâu, tài nguyên chủ yếu của Vương gia chính là thị trường đan dược, ngươi sẽ không cho rằng hiệp hội luyện dược sư ta đông dược sư thì có thể đánh bại bọn họ đấy chứ?
– A? Chẳng lẽ không được sao?
Hoa La Huyên cười khổ một cái:
– Chuyện liên quan tới thị trường đan dược của hiệp hội luyện dược sư chúng ta trước nay đều do Chu Hoa Dung phụ trách, Hoa Dung, ngươi giải thích một chút cho Huyền thiếu đi.
– Vâng.
Chu Hoa Dung gật đầu, đi tới trước mặt Diệp Huyền:
– Huyền thiếu, hiệp hội luyện dược sư chúng ta sở hữu hơn ba mươi luyện dược sư, nhưng trong đó có rất nhiều người chỉ là mang cái danh mà thôi, luyện dược sư trực thuộc hiệp hội luyện dược sư chúng ta chỉ có vỏn vẹn mười ba người mà thôi, không hơn Vương gia là mấy. Mà thị trường đan dược ở Lam Nguyệt thành chia ra làm ba mức độ là cấp thấp, trung cấp và cao cấp, trong đó cao cấp rất ít, bình thường chỉ có một vài nơi như ở đấu giá hội mới có thể thấy được, bộ phận đan dược này tuy là sang quý, nhưng cũng không thể xem là chủ lưu, còn trung cấp thì chính là do hiệp hội luyện dược sư chúng ta và Vương gia cùng nắm giữ, trong đó hiệp hội luyện dược sư chúng ta nắm giữ bảy thành, Vương gia nắm giữa ba thành, còn về phần cấp thấp thì…..
Nói tới đây thì Chu Hoa Dung cười khổ một cái.
– Phần này cơ bản là do Vương gia nắm giữ, bọn họ gần như chiếm tới chín thành ở thị trưởng cấp thấp này, chúng ta chỉ chiếm có một thành thôi.
– Bởi vì do Vương gia làm ăn theo kiểu sản xuất dây chuyền, mỗi luyện dược sư ngày nào cũng dốc hết lực luyện chế, sản lượng rất lớn, còn luyện dược sư của hiệp hội luyện dược sư thì phần lớn chỉ toàn nghiên cứu, rất ít khi luyện chế những đan dược cấp thấp, cho dù có luyện chế đi nữa thì so ra cũng hoàn toàn kém luyện dược sư của Vương gia.
– Bởi vì Vương gia đã tổng kết ra được một bộ phương án hữu hiệu nhất, đơn giản nhất, tiết kiệm nhất, theo như ta được biết thì bất kỳ một luyện dược sư nhất phẩm nào của Vương gia, mỗi ngày đều có thể luyện chế ra hơn mười lò đan dược, còn luyện dược sư nhất phẩm của hiệp hội luyện dược sư chúng ta tối đa chỉ có thể luyện ra được năm lò, thậm chí còn ít hơn. Về mặt tài liệu thì luyện dược sư của Vương gia có thể khống chế được rất chính xác, không chút lãng phí, còn luyện dược sư của chúng ta thì căn bản không làm được điều này, tài liệu tiêu hao gấp mấy lần so với đối phương, về tỉ lệ thành công của đan dược và tỉ lệ phẩm chất của đan dược thì chúng ta lại càng không thể sánh bằng.
– Mà mạo hiểm giả tới Lam Nguyệt thành để vào hắc phong lĩnh thì lại rất nhiều, phần lớn đều là võ sĩ nhất giai và võ sư nhị giai, cho nên, đan dược cấp thấp chính là thứ mà bọn họ cần và muốn mua nhất.
– Cho nên, Vương gia mới có thể dựa vào thị trường đan dược cấp thấp để đứng ngang với hiệp hội luyện dược sư chúng ta.