Huyền Thiên Hồn Tôn – Chương 15: Hội trưởng giật mình (2) – Botruyen

Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 15: Hội trưởng giật mình (2)

Lão nhân vừa bình tĩnh nói vừa trét cứt mũi dưới gầm bàn:

– À mà ngươi tìm ta có chuyện gì?

Khóe mắt Chu Hoa Dung co giật cố ép mình không nhìn động tác của Lão nhân:

– Hội trưởng hãy xem dược tề này.

– A, ngươi lại nghiên cứu ra dược tề mới gì sao?

Lão nhân nhận lấy cái bình dược tề hít ngửi, biểu tình từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc:

– A! Dược tề này thú vị.

Lão nhân dùng ngón tay móc mũi chấm ít nước thuốc màu tím đút vào miệng nhấm nháp kỹ. Động tác này làm dạ này Chu Hoa Dung co thắt suýt ói cơm ăn ngày hôm qua.

Dược tính phát tác, Lão nhân từ kinh ngạc biến thành giật mình sau đó là ngơ ngẩn.

Lão nhân chộp vai Chu Hoa Dung, người run run, mặt đỏ hồng sốt ruột quát:

– Ngươi lấy dược tề này từ đâu ra?

Chu Hoa Dung bị lão nhân siết xương kêu răng rắc, gã nhịn đau kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

– Mau mang ta đi xem!

Lão nhân như bị lửa đốt đít lao nhanh ra khỏi văn phòng như cơn gió.

Đại sảnh tầng một, đám đông vẫn chưa giải tán, bọn họ thấy Chu Hoa Dung mang theo một lão nhân hừng hực khí thế vọt tới.

– Hoa hội trưởng.

– Hội trưởng!

Dọc đường đi nhiều dược sư Hiệp Hội Luyện Dược Sư khi thấy lão nhân liền đứng lại cung kính hành lễ, biểu tình cung khiêm. Đám người xem mặt sững sờ. Lão già râu ria, ăn mặc lôi thôi là Hoa La Huyên, Hoa hội trưởng của Hiệp Hội Luyện Dược Sư Lam Nguyệt thành?

Lão nhân xông vào phòng luyện chế lúc trước Diệp Huyền từng ở, sờ cái này đụng cái kia, mũi hít hà như con chó.

– Cao minh, cao minh!

Mắt lão càng lúc càng sáng, không kiềm được cảm thán:

– Ma diễm hoa, thiên diệp tử, sinh cơ quả, huyết uyên tinh, bốn loại tài liệu kết hợp có thể luyện chế ra dược tề nghịch thiên thế này. Loại dược tề này chắc chuyên dùng để cải thiện độ mạnh thân thể võ giả, nếu mỗi võ giả được dùng dược tề này thì xác suất từ võ giả đột phá đến Võ Sĩ có thể nâng cao năm mươi điểm, cao minh lắm. Nhưng trong này còn một loại tài liệu nữa, là tài liệu gì? Tại sao không có chút dấu vết nào?

Lão nhân như kiến bò trên chảo nóng, qua mùi trong phòng luyện chế và tài liệu sót lại trên bệ luyện chế lão tìm ra ngay bốn loại tài liệu của tẩy tủy dịch. Nhưng loại tài liệu cuối mặc cho lão tìm kiếm cỡ nào cũng không phát hiện ra, lão nôn nóng xoay quanh.

Thật ra lão nhân không biết dù lão tìm đủ năm loại tài liệu vẫn không phối chế ra tẩy tủy dịch được. Phối phương của dược tề nào trừ tài liệu thì quá trình là cực kỳ quan trọng, đây là lý do tại sao Diệp Huyền không dọn sạch bệ luyện chế.

Diệp Huyền không biết dược tề của mình khiến Hiệp Hội Luyện Dược Sư gà bay chó sủa thế nào, hắn trở về học viện, đến phòng huấn luyện trong điện.

Diệp Huyền lẩm bẩm:

– Trước tiên trắc nghiệm thử độ mạnh thân thể đến bao nhiêu, yêu cầu thấp nhất để tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế quyết là độ mạnh thân thể đến trình độ Võ Sĩ nhất giai. Kiếp trước lúc ta có Cửu Huyền Ngạo Thế quyết đã quá muộn, là Võ Hoàng bát giai rồi, đã đặt nền móng từ lâu không thể làm lại từ đầu. Bây giờ ông trời cho ta một cơ hội mới, không tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế quyết trong truyền thuyết thì uổng phí ta sống lại một phen.

Công pháp Thiên Huyền đại lục chia năm tầng gồm: phàm phẩm, địa phẩm, thiên phẩm, huyền phẩm, vương phẩm. Trên vương phẩm là thánh phẩm trong truyền thuyết.

Kiếp trước trong một di tích cổ cực kỳ nguy hiểm Diệp Huyền lấy được Cửu Huyền Ngạo Thế quyết, nó là công pháp mạnh nhất hắn từng có. Trong di tích cổ ghi rằng Cửu Huyền Ngạo Thế quyết là công pháp vô thượng lưu truyền từ Thiên giới vào thời đại viễn cổ, có uy lực nghịch thiên, công pháp này ít nhất cũng là thánh phẩm.

Đây là công pháp vô địch thế gian trong truyền thuyết, nếu lạc ở bên ngoài thì tất cả Võ Đế Cửu Thiên toàn đại lục sẽ điên cuồng.

Kiếp trước Diệp Huyền không cách nào tu luyện, đời này hắn sẽ không từ bỏ cơ hội.

Diệp Huyền bước vào phòng huấn luyện, cúi đầu nhìn cái quầy, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt làm hắn bản năng khựng lại.

– Có chuyện gì?

Diệp Huyền cảm giác cơ thể kháng cự, hắn sửng sốt, không lâu sau vài hồi ức hiện ra trong đầu hắn.

Thì ra là vậy, Diệp Huyền đã hiểu.

Thu ngân trước quầy tên Lý Nguyệt, nói ra thì chủ nhân cũ của cơ thể này có chút duyên phận với nàng. Lý Nguyệt ở Lý gia cũng nằm trong Thanh Sơn trấn, xem như gia tộc nhỏ, có quan hệ khá tốt với Diệp gia nên từ nhỏ Diệp Huyền hay chơi cùng Lý Nguyệt, khi đó nàng có chút đáng yêu.

Đoạn thời gian đó Diệp Huyền từng si mê đối phương. Lý Nguyệt vì thân phận thiếu gia Diệp gia nên rất nhiệt tình với Diệp Huyền, sau khi y tự động thức tỉnh võ hồn thì nàng càng thường đi tìm hắn, Lý gia vui vẻ nhìn cảnh đó.

Nhưng sau khi Diệp Huyền bị bình xét là phế vật thì mọi thứ thay đổi, Lý Nguyệt không còn đến tìm y nữa. Khi đó hai người cùng vào Tinh Huyền học viện, Diệp Huyền không rõ tình hình còn tìm Lý Nguyệt chất vấn tại sao.

Lý Nguyệt trả lời:

– Phu quân tương lai của ta phải là cường giả tuyệt thế, đại anh hùng, ngươi nhìn lại mình đi, một phế vật có phù hợp yêu cầu của ta không?

Diệp Huyền không ngờ Lý Nguyệt trả lời cay nghiệt như thế, đem lại đả kích lớn cho y, từ nay ủ rũ, mãi khi Diệp Tiêu Dao sống lại Diệp Huyền vẫn không thoát khỏi bóng ma tâm lý này.

Về sau Diệp Huyền từng mấy lần tìm Lý Nguyệt, nàng chơi ác đi chung với Vương Việt luôn ăn hiếp y, đối đầu với y, đả kích lớn cho y.

Thì ra là vậy, hèn gì chủ nhân cũ của thân thể này kháng cự cô nương như thế, suốt ngày ủ rũ, dù có đi Hắc Phong Lĩnh trải nghiệm cũng đờ đẫn, kết quả khi chạy trốn bị vấp đập đầu vào cục đá, cho linh hồn của hắn cơ hội sống lại chiếm lợi. Mặc dù Diệp Huyền đó không phải là bản thân hắn nhưng nét mặt hắn vẫn sa sầm.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Phòng huấn luyện là của học viện, đệ tử sử dụng phải thanh toán huyền tệ. Bởi vậy học viện từ đám đệ tử chọn một số người muốn làm việc ngoài giờ lo công việc thu ngân. Trước kia Diệp Huyền chưa từng đến phòng huấn luyện, không ngờ hôm nay lần đầu tiên tới đã gặp Lý Nguyệt.

Mặc dù cảm thấy không đáng giá thay chủ nhân cũ của thân thể này, nhưng Diệp Huyền sẽ không vì vậy mà đi làm khó một tiểu cô nương, hắn không thèm để đối phương vào mắt.

Diệp Huyền đặt ba huyền tệ lên quầy:

– Cho ta một tấm thẻ, một canh giờ.

Giọng Diệp Huyền khá quen tai đối với Lý Nguyệt, nàng ngước lên nhìn, vừa thấy hắn liền lộ biểu tình chán ghét.

Lý Nguyệt phủi tay:

– Ngươi đến tìm ta đúng không? Ta không rảnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.