Bởi vì hai người có quan điểm bất đồng về chuyện con cái, nên đang ngọt ngào bỗng chốc lại rơi vào chiến tranh lạnh, mỗi người đều mang tức giận trong lòng.
Uất Noãn Tâm trách Nam Cung Nghiêu bá đạo, không nghĩ đến cảm nhận của cô, sợ tính tình này của anh chưa hề thay đổi sau này sẽ còn như vậy.
Còn Nam Cung Nghiêu lại cảm thấy những cố gắng trước đây của mình đều là uổng phí, anh không hiểu, cô đã tha thứ cho anh, cho anh cơ hội rồi, tại sao lại không cần đứa nhỏ chứ? Không lẽ cô vẫn còn chuyện gì đó chưa chắc chắn được sao? Hoặc có lẽ, cô vẫn chưa hề tin tưởng anh hoàn toàn sao?
Vào bữa cơm tối, mây đen che phủ, hai người không hề nói với nhau câu nào. Uất Thiên Hạo nhìn ma ma một cái, thấy mặt ma ma đen thui. Lại nhìn pa pa, mặt pa pa thì lạnh như tiền, liền hiểu ngay hai người nhất định cái nhau rồi.
Mấy hôm trước không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại cãi nhau rồi, thế giới của người thật phức tạp, làm cậu bé chẳng hiểu gì, chỉ biết ngồi lo lắng thôi.
Trước kia Uất Noãn Tâm và Nam Cung Nghiêu cùng dỗ bé Thiên ngủ, đêm nay lai chỉ có một người, bé Thiên nhịn không nổi bèn hỏi: “Ma ma và pa pa cãi nhau sao?”
“Không có đâu!”
“Ồ…” Rõ ràng là có mà, ma ma lại nói dối rồi!
Nhìn gương mặt bé bỏng đáng yêu của bé Thiên, trong lòng Uất Noãn Tâm có chút lay động, hỏi con: “Bé Thiên, nếu ma ma sinh một em trai hay em gái thì sao hử?”
“Được đó được đó!” Bé Thiên liền vui vẻ hẳn lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Trong bụng ma ma lại có bé bi rồi sao?”
“Không có, ma ma chỉ hỏi thế thôi! Bé Thiên muốn em trai hay em gái đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Ma ma, ma ma sinh thêm một em nữa được không? Bé Thiên sẽ làm một anh trai tốt, bé Thiên hứa đó!”
Uất Noãn Tâm mỉm cười. Lúc trước cô không tính sinh thêm, cũng không nói chuyện này với bé Thiên, không ngờ con lại hoan nghênh như vậy, cũng khó trách thái độ của Nam Cung Nghiêu lai kiên quyết đến thế. Thực ra, đã mang thai rồi, cô cũng không muốn bỏ, buổi chiều nói như vậy, chẳng qua là do giận dỗi Nam Cung Nghiêu thôi.
Khi bình tĩnh suy nghĩ lại, quả thật đứa trẻ là vô tội.
Không phải cô không muốn đứa bé, chẳng qua cô chỉ sợ. Sợ Nam Cung Nghiêu vẫn bá đáo như trước, sau đó hai người lại xảy ra mâu thuẫn nữa.
Chỉ vì cô và anh không hòa thuận mà đã để bé Thiên thiếu vắng tình thương của ba lúc bé, cô không muốn đem lại cảm giác này cho đứa con kế. Nếu như vậy, thà không sinh thì hơn.
Cho nên, xét cho cùng do cô không có cảm giác an toan thôi.
Khi trở về phòng, Nam Cung Nghiêu đã nằm ngủ rồi, cô lẳng lặng thở dài ở bên cạnh anh. Có thể cảm nhận được, cũng đã lâu rồi anh không mất ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Uất Noãn tâm không nhẫn nhịn nữa mà mở miệng trước: “Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa, chúng ta nói chuyện với nhau đi!”
Câu đầu tiên Nam Cung Nghiêu nói là: “Xin lỗi em!”
“…”
“Nhưng anh chỉ xin lỗi về thái độ của anh thôi. Anh thừa nhận, lúc đó anh quá tức giận, mới mất kiểm soát như vậy, anh không muốn đối xử với em như vậy. Nhưng em có thể nào cũng không nên nghĩ đến chuyện phá bỏ con của chúng ta.”
“Em không có nói muốn bỏ con mình, em chỉ giận dỗi anh thôi.”
Nam Cung Nghiêu bật dậy, hai mắt sáng lên: “Cho nên, em giữ con lại sao?”
Uất Noãn Tâm giật mình: “Em cũng không nói sẽ giữ lại…”
“Vậy ý của em là thế nào hả? Anh thật không hiểu chúng ta đã như vậy rồi, em còn do dự điều gì nữa? Chuyện anh làm vẫn chưa đủ sao? Hay là…”
“Do em không có cảm giác an toàn!” Uất Noãn Tâm cũng không biết làm sao: “Em từng nói, chúng ta làm lại từ đầu, nhưng em vẫn chưa có cách nào hoàn toàn tin tường anh. Em sợ anh không hề thay đổi, vẫn giống như lúc trước vậy.”
“Anh nói rồi, anh sẽ không đối xử với em như trước nữa!”
“Nhưng buổi chiều hôm nay anh…”
“Bởi vì chuyện đó có liên quan đến con của chúng ta, anh quá căng thẳng thôi.”
“Vậy em phải tin tưởng anh như thế nào đây, sau này anh sẽ vì những chuyện làm anh căng thẳng mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với em à! Nghiêu à, em rất sợ, anh có biết không?”
Cô không tin anh, mặc dù làm cho Nam Cung Nghiêu tức giận, nhưng nhiều hơn nữa đó là tự trách. Anh hiểu rất rõ, nếu lúc trước anh không làm những chuyện khiến cho trái tim cô rét lạnh, thì cô cũng không như vậy. Anh thở dài ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô: “Xin lỗi em, vô cùng xin lỗi em… Nhưng mà anh đã cố gắng bù đắp lại cho em, em có thể cảm nhận được mà.”
“Em có thể cảm nhận được, nhưng ở trong trái tim…vẫn có một chút… không an lòng…”
“Anh hiểu rõ, anh sẽ dành nhiều thời gian để chứng minh. Trước đó, em đừng vội vàng quyết giữ hay bỏ đứa bé được không? Anh xin em đó… Anh rất muốn chứng kiến con của chúng ta lớn lên, anh không muốn bỏ lỡ lần nữa.”
“Vâng!” Máu mủ ruột rà, muốn cô bỏ, làm sao cô nỡ bỏ đây?
“Noãn Tâm… Anh hỏi em một chuyện, em cũng không cần vội trả lời.” Nam Cung Nghiêu không nói câu này ra thì sẽ có câu trả lời như thế nào, cho nên trong lòng cũng thấp thỏm không yên: “Em… em bằng long theo anh về Đài Loan không?”
Phút chốc cảm nhận được cô nằm ở trong lòng mình đờ người.
“Anh chỉ hỏi vây thôi, em không nhất đinh phải trả lời. Anh biết, em rất thích sống ở đây, cũng biết nơi đây mới là nơi em muốn ở. Nhưng anh đã rời Đài Loan quá lâu, công ty còn rât nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh không thể vô trách nhiệm được.”
“Em biết mà!” Uất Noãn Tâm bình thản trả lời. Cô đã biết trước sẽ có ngày này, thậm chí không nghĩ nó sẽ đến trễ như vậy. Cô hẳn phải cảm ơn anh, đã cho cô một tháng tràn ngâp ánh sáng hạnh phúc. Mỗi khi nghĩ đến, đều thấy ngọt ngào.
Anh không nhìn ra thái độ của cô, nên Nam Cung Nghiêu thấy rất căng thẳng, lại sợ cô giận.
“Nếu em không muốn về, em cứ coi như anh chưa nói gì. Có một số chuyện, anh có thể giải quyết ở Hà Lan, mở nhiều cuộc họp qua video là được rồi. Em và bé Thiên mới là điều quan trọng nhất của anh. Chuyện công ty, anh có thể tìm được người khác giải quyết, không sao đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com