Uất Noãn Tâm chạy không ngừng, một vòng rồi lại một vòng, tầm mắt mơ
màng, nhìn không rõ đường chạy ở phía trước, cơ thể đảo qua đảo lại, bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề. Tim đập như sấm, sắp không chịu đựng
được nữa rồi.
Lúc này thật khao khát đột nhiên có một trận mưa to, mượn cớ trời mưa để té xỉu.
Đáng tiếc, trời quang mây đãng, cũng khô ráo, nóng đến nỗi làm cô sắp bốc hơi.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Ngũ Chấn Quốc đứng từ xa giám sát cô, Uất
Noãn Tâm cắn chặt răng lại, nói với chính mình nhất định phải kiên trì,
quyết không thể để ông ấy xem thường. Nếu như ngay cả chút thử thách này cũng không chịu được, cô thực không xứng ở bên cạnh Ngũ Liên.
Bảy vòng…
Tám vòng…
Chín vòng…
Mười vòng…
Vào giây phút dừng chạy, Uất Noãn Tâm mệt đến nỗi nằm quỳ trước mặt
Ngũ Chấn Quốc, họng thở ra khói, miệng gần như sùi bọt mép, cả người run rẩy.
Nhìn thấy cô thở gấp đang muốn nói gì đó, Ngũ Chấn Quốc cho rằng cô
xin tha với mình, hoặc nói hối hận rồi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói
đứt quãng của Uất Noãn Tâm.
“Làm phiền ông…. cho người…. đưa bé Thiên đến trường học….. cháu
không muốn…. thằng bé nhìn thấy…. bộ dạng như thế này…. của cháu bây
giờ…..”
Không ngờ rằng trong tình trạng này rồi, trong lòng cô nghĩ đến đầu tiên vẫn là con trai.
Ngũ Chấn Quốc có hơi cảm động, nhưng chỉ duy trì trong một giây ngắn
ngủi, lòng lại trở nên vô cùng cứng rắn, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn để
làm ông cảm động của cô ta, ông nhất định không thể mắc mưu.
Nhưng ông cũng không phải là người mất nhân tính, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nhưng vẫn đồng ý.
“Đi ăn sáng đi!”
Uất Noãn Tâm gần như phải bò để đi theo, khi đến căn tin, trước mặt
chỉ có một chén cháo trắng thanh đạm, dạ dày ợ hơi chua, chậm chạp không đụng đến đôi đũa.
“Sao nào? Ăn sơn hào hải vị với Ngũ Liên quen rồi, mấy món cháo thanh đạm này nuốt không trôi sao?”
“Không phải ạ, cháu chỉ đang nghĩ….” Lời vẫn chưa nói đến, trong lòng ngực xông lên một mùi vị chua chát, vội vàng bụm miệng chạy vào nhà vệ
sinh, khom người nôn như điên, gần như muốn nôn hết cả cái dạ dày ra
ngoài.
Ngũ Chấn Quốc lắc đầu chịu thua. Thanh niên bây giờ, toàn được ăn
sung mặc sướng, chút xíu cực khổ cũng chịu không được, cơ thể cũng trở
nên yếu ớt thành như vậy! Đổi lại ở thời đại của các ông, có nuôi cũng
sống không nổi.
Sau khi nôn điên cuồng, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy thoải mái một
chút, cố gắng ăn chút đồ ăn, theo Ngũ Chấn Quốc về phòng, đọc <<
Binh pháp Tôn Tử >> cho ông. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng lắm, nhưng
không được uống nước, không được ngừng nghỉ mà đọc suốt hai tiếng đồng
hồ, cũng là một việc vô cùng dày vò người khác.
Không dễ dàng gì đợi đến khi ông lên tiếng, nói không cần đọc nữa. Cổ họng khô khan đến nỗi cô không kịp uống nước, Ngũ Chấn Quốc lại ra yêu
cầu mới, bảo cô đi đánh bóng bàn với ông.
Môn thể thao này, Uất Noãn Tâm chỉ chơi qua hai ba lần, chỉ biết đánh sơ sơ. Nhưng đối phương là một ông lão tám mươi sáu tuổi, vẫn tránh
khỏi lo lắng ông chơi quá nhiệt tình, sợ cơ thể chịu không nổi.
Kết quả của việc coi thường quân nhân là chính mình bị tiêu tùng, Ngũ Chấn Quốc dùng sức đánh bóng vào người cô, không biết là đang chơi
bóng, hay là đánh cô, động tác vừa nhanh vừa độc, trái một quả lại một
quả, đều bị ông đánh đến sứng lên, một mảng tím một mảng xanh.
Đợi đến khi Ngũ Chấn Quốc tuyên bố bài tra tấn hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục, Uất Noãn Tâm đã bị thương đầy người. Vết thương ở trên cơ thể vẫn may còn có quần áo che đi, nhưng bàn tay sưng phồng như thế này muốn che cũng không thể che được.
Hết cách rồi, đành phải gọi điện thoại bảo Lâm Mạt giúp cô chăm sóc
bé Thiên vài ngày. Còn nhấn mạnh hai ba lần, đây là lời thỉnh cầu cá
nhân với tư cách bạn bè, nhất định không được để cho Ngũ Liên biết. Lâm
Mạt bảo đảm rồi, lúc này cô mới yên tâm.
Vừa cúp điện thoại, Ngũ Liên gọi điện thoại đến. “Vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy? Sao lâu thế?”
Cô biết anh đang lo lắng là Nam Cung Nghiêu, để tâm lại ngại không
nói ra. “Đồng nghiệp trong công ty, có một chút vấn đề cần trưng cầu ý
kiến em.”
“Ồ…….rất có phong cách của một luật sư nha!”
“Vẫn ổn mà.” Cô cười, cả người ê ẩm, gần như giống trong tục ngữ nói ‘rút dây động rừng’. Đau đau đau!
“Vốn dĩ định tự mình dến đón em, nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện, xem ra chưa đến mười hai giờ thì không thể về được.”
“Sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Vẫn ổn, có anh ở đây, đương nhiên không có vấn đề rồi!”
“Vậy thì tốt rồi!”
“Em đón bé Thiên chưa vậy?”
Cô đành nói dối. “Đang trên đường đi.”
“Hôm nay ông thử thách em những gì vậy?”
“Không có gì cả, chỉ tập thể dục, ăn sáng với ông và đọc <
“Chỉ vậy thôi à?” Anh không tin lắm. “Ông anh thời còn ở quân đội nổi tiếng là người nghiêm khắc, huấn luyện ma quỷ, sẽ không nhân từ với em
như vậy?”
“Đó là quân đội, hơn nữa, bây giờ ông cũng đã lớn tuổi rồi, có lẽ do quá cô đơn, cần người ở bên cạnh chăm sóc lại ngại nói ra.”
Cô cố ý nói như vậy, Ngũ Liên mới tin một chút. “Cho dù như thế nào, phải chăm sóc mình cho tốt đó.”
“Em biết rồi! Nói đến đây thôi nhé! Bé Thiên sắp ra rồi.” Cô cúp điện thoại, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề. Nói dối, là một chuyện chẳng dễ chút nào, che giấu cảm xúc còn khó hơn.
Ngũ Chấn Quốc đứng ở bên cửa sổ, nhìn Uất Noãn Tâm đứng giữa cảnh
trời chiều vừa gọi điện thoại, vừa lê cơ thể đau đớn đi về phía trước,
hừ lạnh. Ngay cả cửa viện an dưỡng còn chưa đi ra, thì đã vội vàng gọi
điện thoại kể khổ với Ngũ Liên sao? Lúc nãy ở trước mặt ông, sao một
tiếng rên cũng không có?
Ông suýt chút nữa đã tin, chí ít cô ta là một người phụ nữ kiên cường.
Thì ra chỉ là ngấm ngầm giở thủ đoạn bịp bợm.
Xem ra hôm nay ông quá khách sáo với cô ta rồi, ông phải tàn nhẫn thêm chút nữa!
………….
Uất Noãn Tâm đi ra khỏi viện an dưỡng, nhìn quanh trái phải, không
biết nên đi đâu. Ở Đài Loan này, cô không có người thân. Vô cùng bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu.
Anh ngạc nhiên lại vui mừng. “Em tìm anh sao?”
Nghe giọng nói, còn tưởng là gọi nhầm số, có cần vừa mừng vừa lo đến nỗi vậy không?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, về Đài Loan lần này đây là lần đầu tiên cô
gọi cho anh. Lúc trước đều là anh chủ động tìm cô, hầu hết cô đều ngắt
cuộc gọi. Cô nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rất lâu mới ấp úng nói ra một câu. “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com