Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày – Q.5 – Chương 206: Chúng Ta Ở Chung Với Nhau Đi! – Botruyen

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Q.5 - Chương 206: Chúng Ta Ở Chung Với Nhau Đi!

Uất Noãn Tâm chán nản một lúc, bị anh chặn họng đến nỗi một hồi lâu chỉ nói được một chữ: “Anh….”

“Được thôi, không nói chuyện này nữa, để em khỏi khóc nhè.” Ngũ Liên không nói thêm câu nào. Cô chỉ cần ngồi bên cạnh anh, cũng đã làm cho tâm trạng anh rất tốt rồi. Mặc dù không cố ý phủ nhận, nhưng người con gái này, quả thực làm cho anh nhớ nhung da diết. Bận hay không bận, cũng đều nghĩ đến cô. Nhất là lúc nghĩ đến cô, liền không nhịn được chạy đi tìm cô, kết quả cô lại đi du lịch với tên Nam Cung Nghiêu kia.

Lúc đó anh thực sự cảm thấy không vui, khó chịu hết mấy ngày, phải mượn rượu để giải sầu. Trong lòng tức giận nghĩ sau này tuyệt đối không tự làm mình bẻ mặt, chủ động đi tìm cô, không ngờ hôm nay lại gặp cô ở siêu thị.

Anh biết ngay, chính mình tự nhiên lại sốt sắn đi dạo siêu thị với một người phụ nữ ngay cả họ tên là gì còn không nhớ là có lý do mà, hóa ra là do gặp được cô.

Thật đáng giá mà!

Ngũ Liên chở Uất Noãn Tâm đến dưới lầu, cô vốn muốn nói lời tạm biệt, không ngờ Ngũ Liên lại chủ động nói: “Không mời tôi lên nhà ngồi sao?”

“Hôm qua vừa dọn đến, vẫn chưa dọn dẹp xong, lần sau đi!”

“Không sao, tôi không chê bẩn đâu!”

“…………..” Uất Noãn Tâm nhất thời không biết nói gì. Ai chê ai chứ! Ở đâu ra người chủ động đến vậy chứ.

Bởi vì trong tiểu khu chỉ có thể để xe của công ty, nên Ngũ Liên phải lái xe ra bãi đổ xe ở quảng trường lộ thiên. Xuống xe, giúp Uất Noãn Tâm bê đồ đạc: “Có một người mua gì mà lắm vậy, không sợ nặng hả?”

“Vẫn ổn mà, cũng quen rồi……..” Cô từ năm cấp hai đã bắt đầu đi làm, đừng nhìn người không có bao nhiêu thịt, nhưng sức lại rất lớn nha, ăn được vác được.

“Để cho tôi!” Ngũ Liên nhe răng cười với cô:”Phụ nữ là để yêu, không phải để làm việc nặng, đừng có cái gì cũng ôm hết về mình! Có những chuyện, phải để đàn ông làm.”

Anh nói câu này, làm cho Uất Noãn Tâm không khỏi xúc động. Thật ra làm gì có người phụ nữ nào muốn ôm đồm hết mọi việc, xem mình như một người đàn ông đâu. Nhưng mà bên cạnh không có người để dựa vào, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô cũng muốn làm một con chim nhỏ nép vào lòng người khác, nhưng mà…………

Nếu như câu này nói ra từ miệng của Nam Cung Nghiêu, thì tốt biết mấy.

Cô lắc đầu, không nghĩ đến anh ta nữa.

Cách đó không xa, có một chiếc Lamborghini màu đen dừng ở đó. Người đàn ông trong xe nheo mắt lại nhìn tất cả, sắc mặt đen thui.

Nam Cung Vũ Nhi đang khó hiểu, vốn nói là đi dùng cơm ở nhà hàng Pháp, sao lại chạy đến đây, vừa nhìn thấy Uất Noãn Tâm, thì hiểu ra mọi chuyện, thì ra anh vẫn nhớ đến cô ta.

Cô ta kiềm không được tức giận, nhìn thấy Uất Noãn Tâm theo sau một người đàn ông, quay qua nói: “Ấy, Noãn Tâm sống ở đây sao? Người đàn ông bên cạnh cô ấy không phải là Ngũ Liên đại thiếu gia ăn chơi khét tiếng ở Đài Loan sao?Sao bọn họ lại ở chung với nhau? Nhìn vào còn rất thân mật…………. giống tình nhân nha.”

Vô lăng xe đột nhiên bị nắm chặt lại.

Có thể nhìn thấy trong mắt Nam Cung Nghiêu rực lửa.

Nam Cung Vũ Nhi còn châm dầu vào lửa: “Noãn Tâm cũng quá đáng thật. mới dọn ra có một ngày, thì đã ở cùng với Ngũ Liên rồi, cũng không thèm nghĩ đến, mình là gái đã có gia đình. Em cũng không muốn noi xấu cô ấy, chỉ thay anh bất bình thôi………… Em không muốn đến một ngày nào đó anh bị cắm sừng, vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra!

Trong lòng vừa ghen tỵ lại hả dạ.

Anh không phải nhớ nhung Uất Noãn Tâm, ngay cả khi ở cùng với cô cũng cố ý chạy một chuyến sang đây nhìn cô ta sao? Vậy thì hãy nhìn cho kỹ vào, lúc anh nghĩ đến cô ta, cô ta lại cùng với người đàn ông khác liếc mắt đưa tình!

Uất Noãn Tâm dẫn kẻ mặt dày Ngũ Liên vào nhà, anh vừa vào cửa liền bắt đầu trêu nghẹo: “Nam Cung Nghiêu để em ở căn nhà ổ chuột này sao? Thật keo kiệt mà!

“Có một người thôi, như vậy đã rất lớn rồi.”

“Lớn cái rắm! Tình nhân sau khi chia tay cũng được một căn hộ ít nhất năm mươi triệu rồi, tôi thấy chỗ này cũng chừng mười mấy triệu thôi.”

“Giá trị ít hay nhiều với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào.”

“Em xem, em cứ nói giúp anh ta…………..”

Cô sững người. “Không có, tôi chỉ ăn ngay nói thẳng thôi.”

“Ngay cả chính em cũng không biết, bản thân đang đứng về phía anh ta.”

Uất Noãn Tâm không lên tiếng.

Ngũ Liên đặt mông ngồi xuống, bắt chéo hai chân. “Tôi khát rồi, rót tôi ly nước!” Điều bộ khỏi bàn vô cùng thoải mái tự nhiên.

Cô bĩu môi, tên này cũng quá tùy tiện rồi…………cứ như là ở nhà mình!

“Tôi thấy, cảnh quan xung quanh cũng không tồi, miễn cưỡng cũng có thể ở được. Không bằng, tôi dọn qua đây ở chung với em nhé!”

“Phụt…….” Uất Noãn Tâm phun ra hết toàn bộ nước vừa mới uống. “Anh nói gì hả?”

“Dọn qua đây ở chung với em! Có vấn đề sao?”

“Đương nhiên có! Tôi, cái miếu nhỏ này của tôi, không chứa được ông phật lớn như anh đâu.”

“Lúc nãy không phải em ngại một người ở quá lớn sao? Vừa hay tôi ở chung với em!”

“Ngàn vạn lần đừng! Anh cách hai ba hôm lại mang phụ nữ về, hủy hoại bầu không khí trong lành.”

“Có em ở đây, tôi mang phụ nữ về làm gì!”

“Tóm lại không cần, cô nam quả nữ, ở cùng một chỗ, không hay cho lắm!”

“Em có cần cứng nhắc tới vậy không, bây giờ rất nhiều cặp ở chung với mà, không ngoài chúng ta đâu!”

Uất Noãn Tâm lắc đầu lia lịa. “Mặc kệ anh nói sao, không được là không được!”

“Cắt” anh liếc mắt xem thường. “Nam Cung Nghiêu cũng đã đuổi em ra khỏi cửa, em cần gì phải thủ tiết vì anh ta chứ? Có cần như vậy không?

“Không cần anh lo!”

“Bổn thiếu cũng không thèm lo cho em! Em cho rằng em không cho tôi ở, tôi không có cách khác sao?”

Trong lòng Uất Noãn Tâm căng thẳng. “Anh muốn sao hả? Đừng nói bậy nha…….”

“Đến lúc đó em sẽ biết thôi.” Anh vô cùng thần bí nở nụ cười xấu xa về phía cô, đứng dậy đi ra ngoài, tao nhã vẫy tay. “Không cần tiễn, ngày mai gặp.”

“Ờ…….đợi đã…….ngày mai?” Anh sẽ không quay lại chứ? Tốt nhất là đừng!

Lúc Uất Noãn Tâm phản ứng lại, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bóng dáng tão nhã đó đã biến mất ở cầu thang. Cô chán nản vỗ vào trán, cô hẳn phải coi ngày rồi mới bước ra khỏi cửa. Gặp phải tên đại ma vương này, còn bị anh biết chỗ ở, cuộc sống sau này, nhất định rất hỗn loạn.

Ngửa mặt lên trời thở dài, có cần xui xẻo đến vậy không!

Đến đêm, Uất Noãn Tâm xem xong phim, vừa nằm lên giường, lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được. Đang rối rắm có nên gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu không, thì anh đã gọi qua trước…………

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.