Em trai nhỏ?
Anh từ khi nào dùng từ không che giấu đến vậy chứ? Lúc này Uất Noãn Tâm ngượng ngùng, xấu hổ nghĩ đến cái thâm nhập vào động. “Anh anh………không thể gọi nó một cách văn minh được sao?”
Nam Cung Nghiêu nhịn đau trừng mắt liếc nhìn cô, không nói nên lời. Vào lúc này rồi, anh còn có thể nghĩ đến cách gọi văn minh sao? Không bóp chết cô đã là may lắm rồi.
Anh hít sâu vài cái, cảm thấy không còn đau như lúc nãy, mới miễn cưỡng ngồi thẳng người, sắc mặt tự nhiên vô cùng khó coi, lồng ngực phậm phồng cũng lộ ra sự tức giận lúc này còn sót lại chưa tiêu hết của anh.
“Không đau nữa hả? Không bằng, không bằng anh mau nghỉ ngơi sớm chút đi?” Cô giả vờ cường điệu ngáp một cái. “Ây…….mệt thật, buồn ngủ rồi……….”
Anh lạnh nhạt châm chọc cô. “Uất Noãn Tâm, diễn xuất của em có thể giả tạo thêm chút không?”
Hở…….Xem ra bị anh nhìn thấu rồi.
Cô gải đầu. “Nhưng thời gian cũng đã trễ rồi, hẳn anh cũng mệt rồi?”
“Em cảm thấy bị trúng một cú, tôi còn muốn ngủ sao?” Tối nay sẽ ngủ ngon sao?
“Vậy thì làm sao? Nếu không………….tôi xin lỗi anh……..”
“Em nên xin lỗi nó thì hơn?”
“Ai?”
Ánh mắt của anh liếc qua em trai nhỏ bị thương.
Uất Noãn Tâm ngớ ngẩn như con gà gỗ.
Hả? Cái kia, cái kia kiêu cô…………xin lỗi? Những chuyện như vậy, cô làm sao làm được chứ? Anh có thể nghĩ ra cách khác lố bịch hơn không?
“Không hay lắm đâu?” Cô cười ngượng. “Nhìn nó như vậy, hẳn đã, đã tha thứ cho tôi rồi…….”
Anh nhíu mày, ý là, em cảm thấy có thể dễ dàng bỏ qua cho em như vậy sao?
Uất Noãn Tâm bị bức đến không còn cách nào khác, rõ ràng biết làm như vậy ngốc đến không thể ngốc hơn, vì để mau chóng kết thúc sự giày vò của anh, đành phải căng cứng da đầu cúi thấp đầu xuống, không còn lời nào nói với em trai nhỏ của anh tiếng : “Xin lỗi!”
Từ sau khi đến Paris, não của anh bị cửa kẹp, hai bị gà mổ rồi sao? Chỉ số thông nhiên đột nhiên giảm xuống , biến thành không rồi sao?
Vài giây sau………
“Như vậy được chưa? Anh có thể tiếp tục xem phim cũng được, tôi đi ngủ đây……..”
“Đứng lại! Tôi hình như không có nói xin lỗi là sẽ xong chuyện đâu?”
“Anh còn muốn gì nữa?” Xong với chưa xong gì chứ?
“Em nói đi?” Nam Cung Nghiêu đứng lên, thân hình cao quá khiến người khác sợ hãi, trong chốc lát bao phủ cả người Uất Noãn Tâm vào trong cái bóng của chính mình. Cô vốn không có chí khí gì hết, bây giờ lại càng yếu đuối đến thu người lại. “Tôi, tôi không biết đâu……..”
Tay của anh nâng cằm của cô lên. “Người phụ nữ dám đá cây gậy sinh mạng của tôi, em là người đầu tiên.”
“Hở………cây gậy sinh mạng…….hình như so với……….em trai nhỏ văn nhã một chút…………”
Ngón tay của Nam Cung Nghiêu bóp chặt lại, giọng nói lạnh lùng đến tận xương. “Tôi đang đùa giỗn với em sao?”
“Không có……….anh, anh cũng là người đầu tiên bị tôi đá trúng chỗ đó……….trùng hợp thật………….”
“Cho nên tôi vẫn nên cảm ơn em sao?” Ánh mắt của anh càng ngày càng âm u.
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái, luồng khí lạnh từ dưới theo sống lưng chạy lên. Tính cách của anh nắng mưa bất thường, một giây trước còn chơi xấu giở trò lưu manh, bây giờ lại trở lại bộ dạng như trước, muốn dọa cô chết, đùa chết cô sao?
“Uất Noãn Tâm…….”
Run rẩy trong gió. “Có……..”
“Em……….”
“Hử?” Trong giây phút đó, trong đầu Uất Noãn Tâm hiện lên vô số câu có khả năng bổ sung sau từ ‘em’.
Em……..đáng chết?
Em……..thảm rồi?
Em………quỳ xuồng hát ?
Em………cút về Đài Loan?
Em………rất đẹp?
Hở, cái cuối cùng hình như không có khả năng!
Kết quả Nam Cung Nghiêu bình tĩnh thốt ra một câu: “Trên mặt dính bắp rang bơ!” Vươn tay ra giúp cô phủi đi.
Uất Noãn Tâm ngu ngơ. Sau khi phản ứng lại cảm thấy……..mất mặt vô cùng mất mặt rồi! Quả nhiên cô nghĩ quá nhiều rồi! Chẳng qua tên này sao không ngã bài như bình thường nhỉ, một giây trước vẫn còn rất tức giận mà?
“Đi ngủ đi!” Ngược lại tâm tình của anh rất nhanh bình phục trở lại, trời quang mây tạnh, nhàn nhã nằm lên giường cô.
“Đây là phòng tôi………” Cô khóc không ra nước mắt, muốn tranh luận một phen về vấn đề liên quan đến lãnh thổ, sau đó kết thúc bằng sự thảm bại của cô sao?
“Đây là nhà tôi……..” Anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…………Vậy anh nằm ở đó đi, tôi ngủ ở sofa!” Uất Noãn Tâm vô cùng nghe lời quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, cuộn người lại, lăn qua lăn lại, làm sao cũng không ngủ được. Dù sao, trong phòng cũng có một con sói, lỡ thừa lúc cô ngủ say đem cô cho cái gì đó cái gì đó, vậy oan uổng biết bao.
Cô cố gắng mở hai mắt ra, không được phép ngủ, không được phép ngủ, ngủ được ngủ………
Nhưng mà……….
Cô vẫn không chống chọi lại cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ màn, nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể cứng nhắc, không dám động đậy. Ngay sau đó, cô bị một người nào đó ôm, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh nằm ở bên cạnh cô, một cánh tay quấn quanh người cô.
Điều này có vẻ, là hai người lần đầu tiên ngủ chung giường, cảm giác rất kỳ lạ.
Cô muốn đẩy tay anh ra, kết quả vừa đụng vào, liền nghe thấy tiếng anh nói: “Không giả vờ ngủ nữa sao?”
“………..Cái đó, tay của anh có thể nới lỏng một chút không?”
“Em ghét tôi?”
“Không phải, quá, quá chặt, ép đến nỗi tôi không thở được……..”
Anh hơi thả lỏng, di chuyển xuống dưới vài tấc, nhưng vẫn quấn quanh người cô. “Như vậy không còn đè nữa rồi.”
“Nhưng mà………”
“Lại muốn tìm cớ gì nữa hả?”
Rõ ràng từ trong giọng điệu của anh có thể nghe ra được ý uy hiếp, làm sao dám nói thêm nửa chữ nữa.
“Anh hôm nay……….có chút kỳ lạ? Bình thường, anh ước gì cách xa tôi càng xa càng tốt, tại sao bây giờ lại…………”
“Không biết!” Nếu như biết rõ nguyên nhiên, anh cũng không cần phiền như vậy. Anh không muốn suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ làm theo bản năng. Muốn ở bên cô, muốn nhìn cô, muốn chọc cô, vậy thì cứ làm như vậy đi, trong lòng rất ấm áp, rất vui vẻ………
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com