Uất Noãn Tâm bị tiếng còi xe làm tỉnh giấc, lông mày nhíu lại mở trừng hai mắt, tim của Lương Cảnh Đường chậm một nhịp, vội vàng ngồi về chỗ của mình, trên trán đổ đầy mồ hôi. Lần đầu tiên làm trộm, lúng túng đến nỗi áo sơmi ướt nhẹp.
“Ồn quá….” Cô tức giận lẩm bẩm. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô vừa hỏi xong, chiếc xe phía trước liền tắt đèn xe, tiếng còi cũng ngừng lại.
“Không có gì, đến nhà em rồi!” Lương Cảnh Đường cố hết sức ổn định hơi thở, nhưng vẫn lộ ra chút căng thẳng.
Uất Noãn Tâm nhìn thấy cơ thể của Lương Cảnh Đường cứng nhắc, vẻ mặt xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn cô, có chút kỳ lạ. “Anh làm sao vậy? Mặt đổ đầy mồ hôi kìa.” Cô cũng không nghĩ quá nhiều, lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp anh, không nghĩ là đang châm dầu vào lửa, mặt của Lương Cảnh Đường đỏ đến tận mang tai, vội vàng giật lấy khăn giấy của cô, vội vàng nói. “Để anh tự mình làm được rồi……”
“Vâng…..” Sao ngay cả anh cũng quái lạ.
Nhìn xung quanh, mới phát hiện đã về đến ‘nhà’ rồi.
“Cám ơn bữa tối của anh, em vào nhà đây, lần sau nhất định phải để em mời đó!” Cô cười khẽ, Lương Cảnh Đường không tránh khỏi có chút ngơ ngác. “Ừ! Đi đường cẩn thận nha!”
…………….
Uất Noãn Tâm vẫy tay chào tạm biệt Lương Cảnh Đường, nhẹ nhàng thở một hơi. Vừa cuối đầu tìm bóp tiền trong túi xách, coi có đủ tiền gọi xe, vừa đi đến trạm xe buýt, đột nhiện đụng phải một bức tường người. Hơi thở, lạnh băng, rất quen thuộc!
Cô ngây người một lúc, có một dự cảm không lành ập đến, sẽ không phải là……..
Ngẩng đầu, lập tức tiếp đón bộ mặt lạnh băng ngàn năm không thay đổi của Nam Cung Nghiêu. Anh không nói lời nào, sắc mặt khó chịu, từ trên cao nhìn xuống người cô, dùng ánh mắt bao vây cô trong một phạm vị nhỏ hẹp, bày ra bộ dạng như muốn tìm cô tính sổ.
Cảnh báo tự động vang lên, có nguy hiểm, có nguy hiểm……..
“Anh, anh tại sao lại ở đây?” Anh đã nhìn thấy gì rồi? Nhìn thấy anh mím môi không nói, ánh mắt dường như càng sâu thẩm âm u và lạnh lẽo, cô không khỏi nuốt nước bọt. “Thật trùng hợp, bằng không tôi ngồi xe của anh trở về nha? Vừa đúng lúc tiền cũng không đủ…….” Cô chế nhạo cười ha ha. “Xe của anh đâu?”
Nam Cung Nghiêu nắm chặt tay của cô, khóe môi lạnh băng co giật. “Đúng là trùng hợp! Mỗi lần ngoại tình đều bị tôi bắt gặp được!”
Nói, nói như vậy, anh đã nhìn thấy rồi sao?
“Uất Noãn Tâm, trò ảo thuật của cô nhiều thật. Với Ngũ Liên, thì hẹn hò ở ngôi nhà bên bờ biển. Lương Cảnh Đường, thì giả vờ ở đây là nhà cô. Sao nào, không muốn bị anh ta phát hiện cô đã kết hôn sao? Tôi còn tưởng tình cảm hai người sâu đậm lắm chứ, ngay cả cô là người phụ nữ có chồng cũng không để ý. Thì ra, anh ta cũng rơi vào trong bẫy của cô, chẳng qua chỉ là một trong những con mồi của cô.”
Lúc anh mỉa mai cô, anh nói chuyện đặc biệt trơn tru, một nhát liền thấy máu, toàn chọn những lời khó nghe nhất.
“Tôi và Lương Cảnh Đường chỉ là bạn bè bình thường!”
“Câu nói này, tôi đã nghe chán rồi.” Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu khinh miệt cùng nhàm chán. Cô càng không thừa nhận, càng biện minh, anh càng cảm thấy cô đáng hận. Nếu như cô không muốn anh thừa nhận cô là loại phụ nữ lẳng lơ, cũng nên xử xự cho đúng mực một chút. Tại sao mỗi lần làm ra những chuyện này, lại còn giả vờ bày ra bộ dạng như anh đang vu oan cho cô, còn cô nhận hết uất ức vào mình.
Uất Noãn Tâm không còn lời nào để nói, anh nghe chán rồi hử? Cô đã giải thích đến chán đâu! Là ai mỗi lần cứ giữ lấy không chịu buông, vu oan khẳng định cô ‘ngoại tình’. Nếu như anh thực sự cho là vậy, thì đừng đến tìm cô gây phiền phức, nhất định ép cô giải thích. Mà một khi cô giải thích, chỉ nhận được những lời sỉ nhục ác liệt hơn của anh.
“Sao nào? Không có lời đáng nói sao?” Nam Cung Nghiêu lạnh lùng khinh bỉ cô. Cô biện minh, anh càng muốn sỉ nhục cô. Mà cô im lặng, anh lại điên tiết nổi lửa lớn, cho rằng cô đang ngầm cam chịu.
“Anh cho rằng tôi còn có thể nói gì đây hả? Tôi là một con người, ăn cơm cùng bạn bè là chuyện rất bình thường. Anh theo dõi tôi, mỉa mai tôi, tôi còn gì đang để nói chứ.”
“Ăn cơm cùng bạn bè là chuyện rất bình thường, hôn nhau cũng là chuyện bình thường sao? Lúc nãy tôi không nên bật đèn xe, quấy rầy chuyện tốt của hai người!” Nghĩ đến cảnh đó, hai mắt của Nam Cung Nghiêu giáng một đòn đau đớn. Nếu như anh không ngăn cản, hai người họ cứ vậy mà hôn nhau sao? Tiếp theo đó, trực tiếp lên thẳng giường?
Hoặc là, hai người đó đã sớm lên giường với nhau! Người phụ nữ phóng túng như cô, lên giường với người đàn ông khác đối với cô mà nói một chút cũng chẳng nhằm nhò gì.
“Hôn nhau?” Uất Noãn Tâm thật bội phục trí tưởng tượng và bản năng sỉ nhục người khác của anh. “Anh nói bậy gì đó? Lúc nãy tôi ngủ say mà!”
“Là ngủ say thật, hay giả vờ ngủ say, để anh ta hôn cô hả? Trò chơi lạc mềm buộc chặt này, chơi đến mức thuần thục rồi ha!” Nam Cung Nghiêu không vui nói. “Lúc nãy khi anh ta định hôn cô, tôi nên làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhắm một mắt mở một mắt, để mặc cho hai người ‘ngoại tình’!”
“Anh ấy hôn tôi? Làm sao có thể chứ! Trời tối vậy, nhất định anh đã nhìn nhần rồi!”
“Tôi nhìn nhầm? Uất Noãn Tâm, cô cho tôi là người mù hay kẻ ngốc? Gần như vậy, tôi có thể nhìn nhầm sao?”
“Tôi…………..” Uất Noãn Tâm hoàn toàn không còn lời nào để nói. Nam Cung Nghiêu là người bảo thủ, cao ngạo, cố chấp, chẳng qua chỉ muốn sỉ nhục cô, chứ không muốn nghe cô giải thích.
Cô đã từng trải qua nhiều lần trùng hợp vậy, làm sao vẫn ngốc đế nỗi có ý biện minh cho chính mình chứ?
Từ khi vào ‘Hoàn Cầu’, mỗi ngày cô đều đầu tắc mặt tối, mệt muốn chết, đã không còn sức đáp trả lại những lời công kích cùng cố tình gây sự của anh.
“Anh còn lời nào muốn sỉ nhục tôi, mau nói cho hết. Tôi rất mệt, muốn về nhà! Coi như tôi cần xin anh đi!” Cô hạ mình cầu xin anh, ánh mắt ảm đạm, ẩn trong đó có chút ươn ướt, giống như một đứa trẻ chịu uất ức, làm cho đáy lòng của Nam Cung Nghiêu có chút không đành lòng.
Thực ra anh cũng không muốn cãi nhau, không muốn khiến bản thân trở nên chua ngoa. Chỉ là mỗi lần gặp phải chuyện này, anh không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình, muốn ầm ỹ với cô. Cho dù cãi nhau xong cũng không làm cho lòng anh dễ chịu chút nào, ngược lại lửa giận càng lớn hơn.
Anh không muốn nhìn cô, hất tay cô ra, tự mình lên xe. Nhìn thấy cô vẫn còn đứng yên tại chổ, cuối đầu thấp, không kiên nhẫn ấn coi vài tiếng, thúc giục. “Tối nay muốn ở lại đây sao?”
Uất Noãn Tâm lặng lẽ lên xe, thắt dây an toàn.
Khuôn mặt lạnh băng của anh, làm cho mây đen che phủ trong xe, áp suất rất thấp. Trong lòng hai người, đều tràn ngập một cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ, hết hơi.
Uất Noãn Tâm mở cửa sổ, gió từ bên tai gào thét thổi qua, nhưng cũng không làm cho cô tốt lên chút nào.
Đột nhiên cô cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi, giống như bị đẩy vào trong một cái vực sâu không đáy. Cả thế giới đều là một màu đen tối, không nhìn thấy một chút hy vọng!
Thực sự không biết sống thế này, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com