Một miếng trứng cá nghẹn lại trong cổ họng của cô, có chút ngu ngơ nhìn anh.
Đây là loại câu hỏi gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô nghĩ, hẳn cho là có đi! Anh đã từng,
làm cho cô động lòng, cảm động, biết rõ hai người không thể đến với nhau, vẫn
chìm sâu trong đó, kết quả làm cho bản thân đầy thương tích.
Nhưng mà, loại câu hỏi này xuất phát từ miệng của anh, cảm thấy rất lạ lùng
nha! Một khi đã đưa ra loại câu hỏi này, chứng tỏ anh cũng từng trải qua, mà còn
rất sâu đậm. Cô hỏi ngược lại: “Anh có không?”
Cô hỏi ngược lại như vậy, lại làm cho Nam Cung Nghiêu tỉnh ra, ngạc nhiên về
bản thân lại để lộ kỷ niệm ở sâu trong đáy lòng, còn ở trước mặt của cô, có lẽ
vừa nãy bị xúc động quá rồi! Anh không muốn bị người khác thăm dò được bí mật
chôn sâu nhất trong đáy lòng, đặc biệt là cô, gương mặt của Nam Cung Nghiêu trở
lại lạnh như băng, dùng một chân tắt thuốc. “Nhanh ăn cho xong rồi lên xe!”
“Ò…..” Uất Noãn Tâm than thở. Lúc nãy còn bày ra dáng vẻ thâm sâu, khuôn mặt
trong chốc lát lại lạnh như tiền, anh không có chút thay đổi nào sao?
Song, lúc anh nói ra câu hỏi đó, cô cũng có thể cảm thấy được sự bất đắc dĩ
và đau đớn của anh, rất sâu. Vẫn là người con gái đó trong lòng anh sao? Muốn
yêu lại không thể yêu, rất đau khổ, lại ghi khắc sâu trong lòng. Trong tim anh,
địa vị của cô ấy, chắc hẳn sẽ không có người nào có thể thay thế, mãi mãi là
người anh yêu nhất.
Tuy cô lấy góc độ là một người ngoài xem xét vấn đề này, nhưng vẫn không kiềm
được có chút buồn bã. Không biết là vì anh, hay vì chính mình, không rõ nguyên
nhân.
……………..
Từ khi Uất Linh Lung làm quản lý, văn phòng luật sư trở thành một chiến
trường vui chơi, còn Uất Noãn Tâm như một món đồ chơi bị đùa giỡn vòng vòng. Mỗi
người đều có cách ức hiếp cô, lấy lòng Uất Linh Lung, cô chỉ đành cắn răng chịu
đựng. Ngoài công việc ra, cô không có bất kỳ qua lại gì với bọn họ.
Giờ cơm trưa, ở nhà ăn nhân viên.
Cả bàn luật sư, do Uất Linh Lung dẫn đầu, thành viên có mười người, cũng là
cả bộ phận.
Uất Noãn Tâm ngồi một bàn, do cô dẫn đầu, thành viên bằng không.
Người sáng suốt vừa nhìn vào, liền biết cô bị xa lánh, đều dành ánh mắt khác
thường nhìn chằm chằm cô, có cả cười nhạo. Cô cũng không thèm để ý, cuối đầu ăn
cơm. Giờ cơm trưa là thời gian thoải mái nhất của cô, một người làm công việc
của mấy người, tiêu hao rất nhiều sức lực, tự nhiên ăn cũng nhiều hơn thôi.
Cô đang mải mê gặm chân gà, phía sau truyền đến một trận xôn xao.
“Nhìn kìa! Tổng tài!”
“Qua! Đúng nha! Anh làm sao lại đến nhà ăn nhân viên chứ? Ngoài sức tưởng
tượng nha! Mau lấy di động ra chụp hình thôi. Khoảng cách như vậy, có thể chụp
được ảnh đẹp không?”
“Còn có trợ lý Hướng, rất đẹp nha…..dáng người như người mẫu vậy.”
“Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi dám đánh cược, cô ấy và tổng tài nhất định có
gì đó với nhau.”
…………….
Uất Noãn Tâm quay đầu lại nhìn, đúng là Nam Cung Nghiêu và Hướng Vi. Cả người
sang trọng quý phái của Nam Cung Nghiêu mặc một bộ vest được cắt may, dáng người
cao ráo, cực kỳ chói mắt, chỉ trong chốc lát đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi
người. Nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh như băng đó, mắt nhìn không chớp, không
để bất kỳ người nào trong mắt.
Uất Linh Lung nhìn thấy Nam Cung Nghiêu, vô cùng vui mừng, vội vàng chỉnh sửa
lại đầu tóc muốn bước lên chào hỏi, lại nhìn thấy ở phía sau anh có một người
con gái, mặt trong chốc lát đen thui. “Cô ấy là ai?”
“Trợ lý đặc biệt của tổng tài, Hướng Vi, cô không biết sao? Anh của cô ấy là
Hướng Lăng Phong, tổng giám đốc tiền nhiệm, hai anh em nhà đó rất lợi hại
đó!”
“Cô ấy đã ở bên cạnh tổng tài tám năm rồi, cùng với anh trai cô ấy là cánh
tay đắc lực của tổng tài, cũng là người đứng đầu thứ hai thứ ba trong công
ty.”
“Cô ấy có song song hai bằng thạc sĩ pháp luật và tài chính của Harvard,
thông thạo tám ngoại ngữ, tài sắc song toàn, đúng là một nữa thần mà…..”
“Nữ thần gì chứ! Tôi thấy dáng vẻ cũng bình thường thôi, chỉ được công phu
trên giường lợi hại thôi!” Uất Linh Lung ghen tị nói.
Đám nhân viên liền nháy mắt với nhau, vội vàng sửa miệng. “Đúng vậy! Làm sao
có thể bằng thiên kim thị trưởng của chúng ta, cô mới là số một ở Đài Loan
này.”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu quét qua, Uất Noãn Tâm vội vàng quay đầu lại, mặt
cuối thấp hơn, chỉ thiếu chút nữa là dán sát vào. Trong lòng thầm nghĩ tại sao
anh lại đến đây, thật mất khẩu vị!
Nhưng Nam Cung Nghiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái bài trơ trọi
kia, bóng người cô đơn của một người con gái, bàn cách đó đồng nghiệp của cô
ngồi đầy. Hiển nhiên, Uất Linh Lung thật biết cách lãnh đạo, mới có vài ngày, đã
có thể cô lập cô hoàn toàn. Hướng Vi đi gọi đồ ăn, anh tìm một chổ để ngồi, nở
nụ cười có hàm ý. Giọng nói trầm ổn lạnh lẽo phá tan bầu không khí yên tĩnh,
vang vọng khắp nhà ăn. “Luật sư Uất, làm phiền cô qua đây một chút.”
“Uất Linh Lung, có phải đang gọi chị không?” Đám nhân viên đẩy Uất Linh Lung,
cô đắc ý đứng dậy. Nhưng Nam Cung Nghiêu vốn không thèm nhìn cô, mà cứ nhìn chằm
chằm vào Uất Noãn Tâm đang quay lưng với anh. Cất giọng cao hơn, gọi đúng tên
họ. “Luật sư Uất Noãn Tâm!”
Đáng chết! Anh cứ vậy mà tìm cô ta? Cô bị mất mặt, nhưng không thể làm loạn,
căm phẫn ngồi xuống.
Lúc Nam Cung Nghiêu gọi rõ ràng ba chữ ‘Uất Noãn Tâm’, ánh mắt của mọi người
lập tức đổ dồn lên người cô, giống như hàng ngàn mũi tên, trong chốc lát đâm vào
cô thành con nhím.
Cô có thể giả vờ, cô không phải Uất Noãn Tâm không?
Nhưng bởi vì chuyện bị xa lánh, cho nên mọi người đều biết đến cô? Ánh mắt có
cần độc ác đến vậy không?
Uất Noãn Tâm tự biết mình khó trốn thoát, đành phải căng cứng da đầu, cuối
đầu thấp xuống, nhìn mũi chân của mình từ từ bước qua, yếu ớt hỏi: “Tổng tài,
anh tìm tôi?”
“Cô để quên phần ăn.”
“Nhưng…….tôi, tôi vẫn chưa ăn xong……đợi lát nữa trở về ăn tiếp.”
“Ngồi ngay trước mặt tôi ăn đi!”
Áp lực đến từ các đồng nghiệp nữ càng lớn hơn!
“Như vậy không tốt lắm đâu, anh là tổng tài….”
“Bưng qua đây!” Nam Cung Nghiêu không muốn nhiều lời với cô, trực tiếp hạ
lệnh.
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nghe lời bưng phần ăn qua, đầu vẫn cuối vô
cùng thấp. Một Uất Linh Lung vẫn chưa đủ sao, anh còn cố ý khiến cho tất cả nhân
viên trong công ty công kích cô sao? Có cần ác đến mức đó không?
“Cô có thói quen dám mặt sát vào phầm cơm trưa sao?” Nam Cung Nghiêu trêu
chọc, khóe môi hơi cười nhếch lên, làm cho đám nhân viên nữ say mê điên đảo.
“Như, như vậy sẽ nhìn rõ hơn.”
“Ngẩng đầu lên đi!”
“Tối hôm qua tôi bị trẹo cổ, không thể ngẩng đầu lên.”
“Uất Noãn Tâm!” Anh hạ thấp giọng xuống, luôn lộ ra vẻ nguy hiểm…….
……………………………………………………………………………………………..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com