Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày – Q.3 – Chương 132: Rất Phiền Muộn – Botruyen

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Q.3 - Chương 132: Rất Phiền Muộn

Uất Noãn Tâm đã đoán được chuyện đầu tiên cô ta sẽ làm chính là khai đao với mình, nghe lệnh đi theo vào phòng. “Có chuyện gì sao?”

Uất Lung Linh quăng túi xánh hàng hiệu qaua một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, rất khinh thường quét mắt nhìn cô. “Đây là thái độ đối với cấp trên của cô sao?”

“Vậy cô hy vọng thái độ của tôi sẽ như thế nào?”

“Trông khuôn mặt của cô, tôi nhìn thật ghê tởm! Trang điểm thành bộ dạng quỷ đó, là muốn người khác đồng tình sao? Nhưng không ngờ rằng, càng khiến người khác chán ghét. Tôi rất muốn biết, tâm trạng hiện giờ của cô là như thế nào? Ghen tị? Không cam lòng? Tức giận? Cô ở bên cạnh Nghiêu lâu như vậy, kết quả chỉ có thể làm một luật sư nhỏ bé, còn tôi vừa đến thì đã có thể thành cấp trên của cô. Uất Noãn Tâm, cô là người đàn bà vô dụng nhất mà tôi từng thấy qua, không xứng mang họ Uất.”

Uất Linh Lung càng nói càng hưng phấn, lửa trong mắt hừng hừng bốc cháy lên, đuôi hồ ly đắc ý đến mức sắp bay lên tới trời xanh.

Thật đáng tiếc, đối với một người không để tâm về bản thân, Uất Noãn Tâm không đem những lời cô ta nói đi vào lỗ tai, nhất là đang gây sư vô lý như Uất Linh Lung. Cô rất bình tĩnh nghe cô ta mỉa mai cho hết, mới nhàn nhạt đáp trả lại. “Xin hỏi, quản lý đã nói xong chưa ạ? Tôi còn có việc phải làm.”

“Còn cứng họng, trong lòng đang tức điên lên rồi! Đồng nghiệp chán ghét cô, người khác chán ghét cô, chồng chán ghét cô, tôi không nghĩ ra cô còn có lý do gì sống trên thế giới này đó.”

“Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, tôi tạm thời không có lý do không sống nổi.”

“Cô……” Uất Linh Lung không có cách nào làm cho cô tức giận, lời nói cũng không chiếm được ưu thế, nhất thời tức giận. “Cô là một đứa con hoang đáng ghét, chả trách Nghiêu không vừa mắt cô. Anh ấy còn đặc biệt căn dặn tôi, phái ‘chiếu cố’ cô thật tốt nha!”

“Vậy tôi cảm ơn trước sự ‘chiếu cố’ của tổng tài và quản lý, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có thời gian đứng tán gẫu, tôi ra ngoài trước.” Uất Noãn Tâm không muốn nói tiếp với cô ta, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Uất Linh Lung hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức an ủi mình, bản thân không cần vì một kẻ bại trận mà tức giận. Cô ta bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng càng tức giận, tốt nhất tức chết cô ta! Dù sao, cô ta bây giờ là cấp dưới của cô, cô còn rất nhiều thời gian để giày vò cô ta, bắt cô ta phải quỳ xuống cầu xin.

Mặc dù cố gắng không để ý quan hệ nhân thân, nhưng vừa nghĩ đến Uất Linh Lung là cấp trên của mình, nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn cách giày vò cô, đầu của Uất Noãn Tâm muốn nổ tung. Người đáng hận nhất là Nam Cung Nghiêu, làm ra những chuyện như thế này, muốn chơi cô tới chết đây mà! Nếu cô chủ động biểu hiện tốt, anh có thể thủ hạ lưu tình không, thu hồi yêu tinh Uất Linh Lung trở lại không?

Nằm mơ giữa ban ngày! Anh nhất định sẽ giày vò cô thêm.

A! Phiền quá phiền quá đi! Những ngày tháng này, đến bao giờ mới kết thúc đây.

…………..

Vừa vào công ty, Uất Linh Lung bắt đầu lối kéo nhân viên cấp dưới, mỗi ngày mời bọn họ đi ăn uống hát Karaoke, chỉ duy nhất Uất Noãn Tâm không được mời. Có khi ra về sớm, còn mang tất cả những công việc của người khác giao cho cô, cô không thể không ở công ty làm đến mười hai giờ đêm.

Nhưng điều này đối với cô mà nói không phải là một chuyện xấu, dù sao về nhà cũng chạm phải gương mặt lạnh băng của ma vương Nam Cung Nghiêu. Chỉ cần không cần cùng anh nhắc đến quan hệ của hai người, càng bận càng mệt, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Rất nhanh, những luật sư khác đều nhận ra Uất Linh Lung có thành kiến với Uất Noãn Tâm, đều chén ép cô, chuyện gì bẩn hay mệt đến bán sống bán chết cũng giao cho cô, thậm chí ngay cả chà rửa tolet hay sửa điện thoại cũng bắt cô làm, không coi cô là người. Mỗi ngày về nhà, xương cốt trên người đều rã rời. Có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cơ thể cũng không thể chịu đựng những dằn vặt này được.

Uất Linh Lung gọi Uất Noãn Tâm vào phòng làm việc, lấy một phần tài liệu quăng trước mặt cô. “Đưa đến cho tổng tài, tận tay giao cho anh ấy!”

“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có tư cách gặp tổng tài, xin cô hãy giao cho người thích hợp đi! Hơn nữa, không phải cô cũng muốn sao!”

“Kêu cô đi thì cô phải đi, ở đâu ra mà nhiều lời vậy.” Bởi vì Nam Cung Nghiêu chỉ định Uất Noãn Tâm làm cho Uất Linh Lung cảm thấy rất khó chịu, lại bị cô đùa cợt mấy câu, trong lòng càng bực bội hơn.

Nhưng vấn đề là, Uất Noãn Tâm cũng không vui vẻ nha!

Thầm than oán Nam Cung Nghiêu lại giở trò quỷ, còn sợ mâu thuẫn giữa hai người chưa đủ sâu sao, không khiến bọn họ đánh nhau ở phòng làm việc thì không chịu được mà!

Không tình nguyện nhận tài liệu, đi đến phòng làm việc tổng tài. Mắt nhìn thấy thang máy đang đóng lại, cho rằng không đuổi kịp, không ngờ thang máy đột nhiên dừng lại. Bên trong có một người đẹp siêu cấp giỏi giang gật đều với cô. “Đi vào thôi!”

“Cám ơn!” Uất Noãn Tâm cảm thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã thấy ở đâu, chắc chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty. Cô muốn nhấn nút tầng cao nhất, phát hiện đèn đã sáng. “Chúng ta lên cùng một tầng.”

“Ưm!” Người đẹp không tiếp tục nói chuyện, Uất Noãn Tâm cũng không mở miệng. Cứ như vậy im lặng đến khi lên đến nơi, cô ra trước, tìm đến thư ký. “Xin chào, tôi có một phần tài liệu cần giao cho tổng tài.”

“Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?”

“Bộ phận trong công ty giao tài liệu cũng phải hẹn trước sao?” Chỉ đành phải báo tên và chức danh của mình.

Thư ký gật đầu kiểm tra. “Xin lỗi, cô không có hẹn trước!”

“Nhưng mà, là tổng tài bảo tôi mang lên đây, còn phải tận tay giao cho anh ấy! Phiền cô hãy gọi một cuộc điện thoại.”

“Tổng tài đã căn dặn, nếu như không phải khách hàng quan trọng, bình thường không được gọi điện thoại. ” Nhìn bộ dạng của cô, đần độn, cũng không giống người có khả năng xử lý chuyện quan trọng.”

“Có thể làm phiền cô…..”

“Cô ấy có hẹn với tôi, cho cô ấy vào!”

Uất Noãn Tâm quay đầu lại, là người đẹp vừa gặp trong thang máy lúc nãy, nói cảm ơn không ngớt.

“Là, trợ lý Hướng! Xin mời theo tôi vào.”

“Ưm!” Uất Noãn Tâm cảm động nhìn cô ấy vài lần, mới đuổi theo thư ký, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là trợ lý của tổng tài sao?”

“Đúng vậy! Hướng Vi tiểu thư trong công ty rất có tiếng, làm sao cô chưa nghe đến chứ, mới đến sao?”

“Ưm!” Uất Noãn Tâm ngượng ngùng gật đầu. Vài giây sau, cô mới đột nhiên nghĩ đến bản thân từng gặp qua cô ấy, với Nam Cung Nghiêu ở cùng với nhau. Lúc đó còn cho rằng cô ấy là tình nhân hay bạn gái nhỏ của anh, không ngờ là trợ lý đặc biệt. Nhất thời cảm thấy bản thân thật thua kém. Cô ấy có năng lực có đầu óc có sắc đẹp, tấm lòng lại tốt như vậy. So với cô, bản thân quá nhu nhược!

Nhưng mà, cô tại sao phải so sánh với cô ấy chứ? Bởi vì Nam Cung Nghiêu? Thật xa xỉ mà! Người phụ nữ như thế nào có thể xứng với anh, đối với cô một chút cũng không có liên quan

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.