“………..” Uất Noãn Tâm nhíu mày. Anh có ý gì đây? Cố ý nhục nhã cô? Nắm chặt
bàn tay, hít sâu một hơi. “Cứ cho là lúc trước tôi không đúng, tôi không nên
chống đối anh. Tôi xin lỗi anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ba
tôi.”
“Phương thức cầu xin của Uất tiểu thư thật đặc biệt, không có một chút thái
độ đang cầu xin người khác, ngược lại giống như đang ra lệnh.”
“…………Vậy anh muốn như thế nào?”
“Lần trước tôi đã cho cô cơ hội, cô rất có liêm sĩ, cự tuyệt thẳng. Bây
giờ….” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, khóe miêng nhếch lên một đường cong tuyệt
đẹp, lộ ra một ánh mắt coi thường lạnh băng, rất rõ ràng thốt ra ba chữ. “Không
thể được!”
“Anh…..” Nhìn anh hạ quyết tâm chà đạp bản thân, Uất Noãn Tâm lại không có
chút phản kháng, gần như cần xin nói: “Tôi biết rõ anh có cách, rốt cuộc anh
muốn tôi phải làm sao? Không lẽ bắt đầu quỳ xuống cầu xin anh sao?”
“Cô có thể thử, có thể tôi sẽ đồng ý!”
Cô giật sững người, kinh ngạc nhìn bộ mặt hơi lộ ra ý cười, trong mắt vẫn là
sự lạnh lùng như băng. Mặc dù biết anh vô cùng tàn nhẫn, nhưng như thế nào cũng
không dám tin, anh sẽ bắt một người con gái quỳ xuống cầu xin anh. Chuyện như
thế này, anh làm sao có thể làm được chứ? Có còn là người không?
“Sao nào? Không phải muốn cầu xin sao? Bản thân không nỡ sao?” Anh cười càng
tàn nhẫn hơn, nghiêng đầu nhìn cô bối rối và bất lực.
Uất Noãn Tâm cắn răng. “Nam Cung Nghiêu, anh đừng có quá đáng!”
“Là cô nói muốn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi chẳng qua chỉ cho cô cơ hội, cô
nên cảm kích tôi mới đúng! Nếu không làm được, bảo ba cô hãy quên đi. Giống như
lời cô nói, ngoài chức thị trưởng, ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm.
Làm công nhân trong sạch, hoặc ăn mày gì đó cũng không tệ! Nếu sức khỏe ông ta
tốt, lại có thể chui vào trong hầm mỏ một hai ngày sau đó chết cũng không
chừng!”
Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu như cô không quỳ xuống, anh sẽ khiến cho ba làm
những công việc cực khổ đó, lấy chuyện này giày vò bọn họ sao? Cô tức giận đến
toàn thân lạnh run, không cách nào chấp nhận được trên đời này lại có loại người
tàn nhẫn vô tình đến như vậy. Nếu như có liêm sĩ, cô liền quay đầu chạy lấy
người, nhưng lời cầu xin của ba cứ vang vọng bên tai. “Bây giờ chỉ có anh ta có
thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đi……”
Nếu như hôm nay cô không quỳ xuống, ba có thể sẽ vì điều này không thiết
sống…..
Cô……
Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tốt là sẽ bị anh chà đạp, chỉ là
không nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác vào đường cùng mới
cam tâm. Cô nhắm mắt lại. “Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua cho ba tôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó, Nam Cung Nghiêu
không nghĩ ngợi gì liền thét lên: “Đủ rồi! Nói với ba cô, ông ta không cần
chết!”
Anh muốn làm nhục cô, làm cho cô vì chính sự ngây thơ ngu ngốc của mình phải
trả giá. Nhưng lúc cô quỳ xuống trước mặt anh, trong lòng không thể nói được tại
sao lại có một trận tức giận vỡ ra, không đành lòng nhìn. “Cô ra ngoài đi!”
Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, nhưng cho dù khóe mắt đã đỏ ửng lên, Uất
Noãn Tâm cũng không để cho nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn
thấp hèn, không muốn ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, nhỏ giọng thì
thầm câu: “Cám ơn….”
Nam Cung Nghiêu châm một điếu thuốc, buồn chán phun khói ra, nhưng dường như
cũng không thể xua đi hết phiền não, ngay cả công việc cũng không có tâm trạng
làm tiếp. Cô càng ngày càng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, anh phải ngăn chặn
lại.
…………………
Uất Noãn Tâm dùng hết một ngày điều chỉnh lại tâm trạng, vào thứ hai của ngày
thứ ba, cô phải đến công ty báo danh. Cô được phân đến bộ phận pháp luật, có
trách nhiệm xử lý những tranh chấp kinh tế giữa ‘Hoàn Cầu’ với những công ty tư
nhân khác.
Trong bộ phận tổng cộng có mười người, nam nữ ngang nhau. Bản thân là một
luật sư, bộ mặt rất quan trọng, đặc biệt là một công ty lớn như Hoàn Cầu, bởi
vậy cả một bộ phận đều toàn trai tài gái sắc. Lúc Uất Noãn Tâm đã cải trang bước
vào báo danh, giống như một con vịt xấu xí rơi xuống hồ thiên nga, chịu sự khinh
miệt.
“Cô là đồng nghiệp mới hả, tôi còn tưởng là một mỹ nữ chứ!” Một nam luật sư
trong số đó không hề khách sáo cất tiếng nói.
“Người ta dựa vào năng lực, không dựa vào khuôn mặt!” Nữ luật sư cũng cười
“ha ha”.
“Các người như vậy là không có đức nha, truyền ra ngoài nói đám luật sư chúng
ta thường xuyên ma cũ bắt nạt ma mới…..”
Vài người không lo sợ gì châm chọc, nghĩ cũng không có lòng nghe Uất Noãn Tâm
giới thiệu, cô chỉ nói đơn giản một cái tên, rồi sửa sang lại bàn làm việc của
mình.
Bởi vì cô là người mới, tạp vụ lớn nhỏ trong phòng như quét nhà, mua đồ dùng,
trà chiều đều đổ lên vai của cô, cứ như cô là một em gái tạp vụ vậy. Chỉ có buổi
tối về nhà, mới được nghỉ ngơi, thức đêm làm quen với những vụ án gần đây của
công ty.
Làm việc không đến một tuần, buổi sáng vừa đến công ty, liền nghe đồng nghiệp
đồn chuyện bát quái, nói quản lý bị cách chức rồi, một quản lý mới sắp được điều
đến, nghe nói là có quan hệ gì đó với quản lý cấp cao của công ty.
Uất Noãn Tâm chỉ nghe, không tham gia bàn luận, dù sao đây cũng không phải là
phạm vi cô có thẩm quyền giải quyết, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ
rồi. Nhưng cô không nghĩ đến, quản lý mới và cô rất có quan hệ với nhau, mà còn
là quan hệ không thể trốn tránh được!
“Hi, xin chào mọi người, tôi là quản lý mới của mọi người Uất Linh Lung, mọi
người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Amanda cũng được.” Quần áo đồ dùng mới
toanh của hãng Chanel, phong thái xinh đẹp của Uất Linh Lung xuất hiện ở ngay
cửa.
Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, nở nụ cười
khô
ng có ý tốt, da đầu run lên. Nam Cung Nghiêu sợ cô không đủ thê thảm, cố
ý muốn chỉnh cô đến chết sao?
“Ủa, cô không phải là….”
“Thiên kim ngài thị trưởng sao?”
Các đồng nghiệp trước hết là kinh ngạc một hồi, sau đó lập tức cũng hiểu được
ẩn ý bên trong. Chị vợ của tổng tài, tất nhiên phải ‘chiếu cố’ rồi, đây cũng là
điều hiển nhiên thôi. Phía sau vộ vàng chen chúc chạy lên, tranh giành bợ đít
của cô ta.
“Cô so với trên truyền hình còn xinh đẹp hơn nha…….”
“Có cô làm quản lý của chúng tôi, thực lấy làm vinh hạnh…….”
“Không ngờ cô là luật sư, người ta thường nói tài mạo song toàn nha…….”
Uất Lung Linh vốn là một người đàn bà coi trọng hư vinh, những lời này khi cô
nghe vào cực kỳ hưởng thụ, ngoài mặt lại tỏ ra rất khiêm tốn. “Làm gì có! Hy
vọng mọi người coi quản lý như tôi, như những người khác là được…..”
………….
Cả người Uất Noãn Tâm nổi hết da gà, giọng nói của cô ta có cần điệu đà như
vậy không? Hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ mặt hung thần độc ác, kiêu ngạo
và ngang ngược với nhau, diễn xuất quá tuyệt vời rồi! Điểm này, cô ta và Nam
Cung Nghiêu quá hợp rơ với nhau.
Uất Linh Lung từ trong đám người đang tâng bốc, nhàn nhãn đi đến bàn làm việc
của mình, rất đắc ý liếc nhìn Uất Noãn Tâm, vô cùng hống hách. “Cô, bước vào đây
cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com