Uất Kiến Hùng hài lòng đợi Nam Cung Nghiêu kính ông một ly rượu cảm ơn, nhìn
thấy anh không nhúc nhích, trong lòng nghĩ chắc hẳn anh không muốn, nhưng lại
không muốn để bản thân mình mất mặt, bản thân đành phải lái sang chuyện
khác.
“Tuổi của ba cũng đã cao rồi, qua vài năm nữa thì phải nghỉ hưu rồi. Bay giờ
chuyện khiến ba hy vọng nhất, đó là hai con mau sinh cho ba một đứa cháu đi, để
ba có thể hưởng được cái phúc ba thế hệ cùng sống chung dưới một mái nhà!”
“Đúng đó! Noãn Tâm! Con phải cố gắng, biết không?” Lâm Khiếm Hồng cũng phụ
họa nói.
Nghĩ đến cái đầm ngủ gợi cảm bà đưa cho cô, hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ ửng
lên, giả bộ cuối đầu xuống ăn cơm.
“Noãn Tâm, Noãn Tâm con có nghe thấy không hả?”
“Chuyện này không cần gấp, da mặt con gái rất mỏng, em đừng thúc ép con!” Uất
Kiến Hùng nói, hai đôi ngươi chuyển động một hồi, trong đầu lại hiện lên một ý
nghĩ mới. “Noãn Tâm, con cũng sắp tốt nghiệp rồi phải không? Sau khi tốt nghiệp
con tính làm gì?”
“Làm luật sư!”
“Làm gì có người phụ nữ nào làm luật sư, mệt lắm đó! Theo ba thì, vẫn nên để
tiểu Nghiêu sắp xếp một công việc cho con đi!” Ánh mắt khôn khéo dời qua người
của Nam Cung Nghiêu. “Lần trước ba đã nói qua với nó, chuyện trợ lý tổng
tài….”
“Chỉ cần Noãn Tâm muốn, lúc nào cũng có thể đến!” Nam Cung Nghiêu nắm lấy tay
của Uất Noãn Tâm đặt ở trên bàn, tươi cười. “Em muốn không?”
Đây gọi là trong nụ cười có chứa dao!
Rõ ràng đang cảnh cáo cô, nếu như cô dám nói “muốn”, anh sẽ làm cho cô đẹp
mặt!
Uất Noãn Tâm tất nhiên không muốn đắc tội với Nam Cung Nghiêu, hơn nữa trong
lòng của cô cũng không muốn. Đành trả lời: “Ba, chuyện này để sau hãy nói đi!
Con tốt nghiệp chuyên ngành là luật sư, không thích hợp làm trợ lý đâu!”
“Chuyện này con không cần bận tâm, con học thêm ngành kinh tế, làm trợ lý
không có vấn đề gì đáng ngại đâu, càng học càng quen thôi! Theo ý ba, phụ nữ
phải biết giúp đỡ chồng mình. Giống như mẹ con vậy, trong mấy năm nay, cha mẹ
đều giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt nha…”
Uất Noãn Tâm không muốn cãi lại ông, lung túng nói: “Sau này hãy nói, sau này
hãy nói…”
Thấy vậy, Uất Linh Lung liền tận dụng thời cơ. “Ba, em gái đã không muốn, vậy
cũng đừng miễn cưỡng em ấy làm gì! Con tốt nghiệp hệ thư ký, càng thích hợp để
trở thành trợ lý của em rễ. Em thấy sao? Em rễ…” Cô liếc mắt đưa tình, cả người
không ngại ngùng gì nhìn thẳng về phía Nam Cung Nghiêu.
“Bậy bạ! Con đang nói gì vậy hả!” Uất Kiến Hùng quát lớn một tiếng.
“Ba…..”
“Đủ rồi!” Uất Kiến Hùng chuyển qua phía Uất Noãn Tâm, sắc mặt dịu dàng trở
lại. “Con suy nghĩ thêm đi nha!”
“Ưm! Con biết rồi….” trong lòng Uất Noãn Tâm nặng nề, cảm thấy thật áp lực.
Bởi vì ba cô đã bỏ đi lòng tự trọng của mình rồi, chẳng lẽ ngay cả sự nghiệp cô
đam mê nhất cũng phải từ bỏ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com