Uất Kiến Hùng và Lâm Khiết Hồng đến trước, nhìn thấy hai người bước vào, vội
vàng đứng dậy. “Hai con đến rồi, ngồi đi!”
“Em rễ, ngồi chổ kế bên chị này!” Uất Linh Lung ân cần nói lời chào hỏi. Hôm
nay cô trang điểm vô cùng xinh đẹp, sợ rằng
đàn ông nhìn thấy bị hấp dẫn đến
mức không thể quay đầu lại. Nhưng Nam Cung Nghiêu ngay cả liếc cũng không thèm
liếc nhìn, ngồi cách hai chổ, kéo ghế giúp Uất Noãn Tâm. “Ngồi đi!”
“Cám, cám ơn!” nụ cười của Uất Noãn Tâm cứng nhắc, làm phiền Nam Cung tổng
tài phải tự mình ‘hầu hạ’ cô, chắc cô sẽ bị giảm thọ mất!
Uất Linh Lung bị mất mặt, đè nén lửa giận không thể phát ra.
“Gọi thức ăn trước đi! Gọi xong rồi hẳn nói chuyện!” Uất Kiến Hùng chào hỏi.
“Người một nhà hiếm có thời gian ngồi cùng với nha! Thật hạnh phúc quá đi mất!
Sau này nên ngồi cùng nhau nhiều hơn nữa!”
“Em muốn ăn gì?” Nam Cung Nghiêu kề sát vào tai của Uất Noãn Tâm, dịu dàng
hỏi. Cô hoảng hốt, muốn trốn tránh, nhưng anh cũng không động đậy giữ chặt lấy
vai của cô, khiến cho cô không thể vùng ra, đành phải diễn kịch cùng anh, miễn
cưỡng nở nụ cười. “Món nào cũng được, em không kén ăn!”
“Vậy anh chọn giúp em! Sắc mặt dạo này không tốt, chọn món rau để bổ máu
nhé!”
“Ò, cũng được…”
“Tiểu Nghiêu rất biết cưng chiều phụ nữ, chả trách gần đây Noãn Tâm ngày càng
đẹp ra…” Lâm Khiết Hồng diễn vô cùng đạt, loại vui mừng này giống như thật lòng
xuất phát từ trong tim ra, so với mẹ ruột còn hơn cả mẹ ruột.
Uất Linh Lung nói một câu mỉa mai. “Con tại sao lại không nhìn ra được nhỉ?
Ăn mặc giống như một kẻ ăn mày vậy! Thật mất mặt!”
“Linh Lung!” Uất Kiến Hùng trừng mắt cảnh cào cô, cô đành ngậm miệng lại,
trong lòng từ lâu đã chữi bới Uất Noãn Tâm mấy trăm ngàn lần.
“Tiểu Nghiêu à, gần đây tập đoàn vẫn làm ăn thuận lợi chứ! Ba vẫn cứ thay con
sắp xếp mọi việc đó!” Uất Kiến Hùng cười nói, đứng ở quan điểm quan chức, cố ý
cũng như vô ý tự nhận.
“Nói đến chuyện mỏ vàng lần trước, đối thủ là Ngũ tư lệnh, người khác có kẻ
nào dám thay con nói chuyện chứ! Là do cha sắp xếp, cuối cùng con mới đoạt được
về tay mình đó! Tranh đoạt đồ với Ngũ tư lệnh, là chuyện vô cùng nguyên hiểm
nha! Dù sao con cũng là con rể của cha, cha giúp con là chuyện đương nhiên thôi!
Người một nhà cả mà!”
Nam Cung Nghiêu chỉ cười không nói. Cái lão già này da mặt quả là dày, thật
đáng để anh tán thưởng.
Trên quan trường, anh không chẳng xem ông ta ra gì, thật ra đã có người mật
báo với anh từ trước rồi. Nói rằng ông ta ở trước mặt Ngũ Chấn Quốc giống như
một con chó vậy, vẩy đuôi nịnh hót, ngay cả một cái rắm cũng không bỏ qua. Anh
có thể lấy được mỏ vàng, tất cả đều dự vào năng lực của chính mình! Thành công
là nhờ ông ta sắp xếp hử! Những lời như vậy ông ta cũng dám nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com